Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 618: Doanh câu nhất nặc! (1)

- Ban thưởng ghế ngồi!
Nhìn như chỉ là một câu nói tùy ý.
Lại như mở ra lồng giam của ác ma.
Trong lúc nhất thời.
Đám xương trắng phía dưới vương tọa vốn lặng ngắt như tờ bỗng nhiên lần thứ hai dữ tợn gầm hét lên.
Từng cái bóng kéo dài từ trên người bọn họ đi ra ngoài.
Bọn họ gào thét.
Bọn họ gầm thét.
Bọn họ kích động.
Trước đó, bọn họ phẫn nộ, bọn họ không cam lòng, bọn họ giãy giụa, nhưng khi vị kia một lần nữa ngồi lên vương tọa, trong nháy mắt, bọn chúng biến thành Husky nhất nghe lời.
Hóa thành chó săn nhanh nhẹn trung thành, một mạch mà xông ra ngoài, đánh về phía con mồi dám đứng trên đầu vương tọa!
Trong chốc lát.
Vốn ba người nữ viện trưởng đã gần rời khỏi viện bảo tàng tượng sáp một lần nữa bị lôi kéo trở về.
Trước mặt ma ảnh to lớn quỷ dị, thân hình bọn họ.
Có vẻ như rất nhỏ gọn.
Có trời mới biết năm đó doanh câu đã rảnh rỗi đến nhàm chán cỡ nào mới giết được nhiều Ma thần như vậy!
Chẳng qua.
Dựa theo sự hiểu biết của Châu Trạch về doanh câu.
Năm đó, thằng này là một viên đại tướng thủ hạ của hoàng đế, đánh Đông dẹp Bắc, cũng lập ra chiến công hiển hách, thậm chí có nói là công cao chấn chủ cũng không quá đáng.
Về phần năm đó, vào thời kỳ thượng cổ, tới cùng là vì anh ta kể công tự ngạo vi phạm hoàng đế.
Hay là vì anh ta công cao chấn chủ, bị hoàng đế nghi kỵ, sử dụng thủ đoạn biếm trích, sợ anh ta sẽ làm ra chuyện "khoác hoàng bào" phiên bản thượng cổ.
Chân tướng chuyện này chỉ có chính bản thân doanh câu mới rõ ràng.
Những ghi chép trên sử sách còn không thể tin là thật, huống chi là trong thần thoại chuyện xưa.
Phải biết rằng, thời kì Tây Hán, Hải Hôn hầu Lưu Hạ tại vị vẻn vẹn chỉ hơn hai mươi ngày, trên sách sử chỉ ghi lại hơn một ngàn chuyện xấu hắn ta đã làm lúc tại vị.
Cũng chính là thằng này trừ ăn uống và ngủ nghỉ, vẫn luôn ngựa không ngừng vó làm chuyện xấu, có thể sao?
Năm đó ở địa ngục, rốt cuộc đã có bao nhiêu Ma thần mờ mắt mưu toan tre già măng mọc, muốn khiêu chiến quyền uy của chủ nhân U Minh Chi Hải này.
Châu Trạch không rõ ràng lắm.
Nhưng nghĩ đến.
Đám Ma thần cũng không có lý tưởng cao quý đến mức chỉ một tia lửa có thể thành đám cháy, tập thể phản kháng độc tài.
Đoán chừng.
Có thể là hôm nay.
Doanh câu cảm thấy vương tọa hơi không được bằng phẳng.
Vì thế đã đi giết một đám Ma thần lót đệm.
Ngày mai anh ta lại cảm thấy dường như vương tọa lại hơi không bằng phẳng.
Sau đó lại đi giết thêm vài tên.
Ngày kia... ...
Có thể.
Chính là vì chứng ép buộc này.
Mới khiến ngai vàng xương trắng có tạo ra quy mô "kinh quan" như ngày hôm nay.
Khoảng cách nảy sinh vẻ đẹp.
Nhưng Châu Trạch thật sự không có khoảng cách.
Trong lúc tâm tư Châu Trạch đang bay loạn.
Bên phía ba người nữ viện trưởng lại đang lạnh run.
Khí tức kinh khủng vờn quanh bên cạnh bọn họ, thật ra là thứ bọn họ rất quen thuộc.
Bản thân bọn họ ở trong tộc, mấy nghìn năm qua, không chỉ tế bái ngai vàng xương trắng này, thật ra càng quan trọng hơn vẫn là đạt thành giao dịch với đám hư ảnh Ma thần phía dưới vương tọa.
Hiến tế huyết thực.
Xin bọn họ trợ giúp mình.
Mà lúc này.
Đám hư ảnh Ma thần từ mấy ngàn năm nay vẫn được người của bộ tộc bọn họ dùng huyết thực cung phụng, lại thành đao phủ tróc bắt bọn họ.
Tuyệt không chút do dự.
Cũng tuyệt không có thương xót!
Chủ nhân của U Minh Chi Hải.
Tuy rằng đã ngã xuống rất nhiều rất nhiều năm.
Nhưng với tư cách là đám xương trắng, trước đây đã từng được cảm nhận sâu sắc sự khủng bố của anh ta.
Ở sâu trong linh hồn.
Vẫn còn vết tích sợ hãi cực lớn!
Nói thật.
Hiện tại ông chủ Châu đang cáo mượn oai hùm.
Dù sao doanh câu cũng chưa thức tỉnh.
Còn đang ngủ say.
Thật ra, cho dù doanh câu tỉnh lại vào lúc này, anh ta cũng không còn là doanh câu thích hô "chân bàn hơi lệch", sau đó ra ngoài tìm miếng lót bàn về kê cho bằng phẳng.
Cục diện lúc này.
Chỉ có thể nói là cơ duyên xảo hợp.
Ai biết vậy mà nữ viện trưởng lại có thân phận như vậy.
Ai lại có thể liệu trước cử động hóa giải "cà phê báo chí" của Châu Trạch, khiến cô ta phán đoán lệch lạc thực lực của Châu Trạch, thậm chí cuối cùng còn triệu hồi hư ảnh ngai vàng xương trắng này ra.
- Phù phù!
Rất dứt khoát.
Thử tới dò xét.
Thử tới cứng đối cứng.
Thử đen ăn đen.
Thử chạy trốn.
Nhưng những chuyện này.
Cũng không ảnh hưởng tới việc cô ta quỳ xuống!
- Chủ nhân, là ngài đã trở lại rồi sao? Chủ nhân, thật là ngài... Ngài đã trở lại rồi sao?
Nữ viện trưởng "rơi lệ đầy mặt".
Khóc ròng ròng.
Vẻ mặt kinh hỉ và không dám tin tưởng.
Chỉ tiếc.
Tạm thời không đề cập tới trình độ diễn kỹ của cô ta cao thấp ra sao.
Chỉ nói tới thân thể cô ta.
Lúc trước gần như bị thuật pháp luật sư An dạy bé trai, đánh thành bùn nhão.
Lúc này cô ta khóc.
Càng giống như một con sâu lông đang nghẹn ngào nhúc nhích.
Châu Trạch hơi nghiêng mặt qua.
Nhìn cô ta.
Nữ viện trưởng tiếp tục biểu diễn:
- Chủ nhân, rốt cục cũng ngài cũng trở lại rồi, người của bộ tộc chúng tôi chờ ngài rất khổ cực!
Châu Trạch tiếp tục im lặng không nói.
Bé trai im lặng đứng ở một bên.
Chỉ cảm thấy rất thú vị.
Chẳng qua, cậu ta còn có chút buồn vô cớ.
Tuổi của cậu ta rất lớn, nhưng từ lúc cậu ta lấy cương thi thân phận thức tỉnh tới nay, vẫn luôn phải sống tháng ngày "trốn đông trốn tây".
Ban đầu khi ở trong núi, tiện tay cứu mấy người miền núi.
Kết quả đám người miền núi kia lại trả cho cậu ta một ngôi miếu, bị cậu ta ra tay hủy diệt.
Cậu ta vốn là tồn tại không thể thấy ánh sáng.
Cần cái miếu nói cho ông trời biết, nơi này có một con cương thi, mau mau đánh sấm sét xuống giết chết bản thân mình đi sao?
Cho nên.
Trên một mức độ rất lớn, bé trai vẫn luôn duy trì một phần đơn thuần của mình, nếu không cậu ta đã không bị bọn thủ hạ phản bội, gần như bị cắn nuốt.
- Chủ nhân, tôi phải lập tức đi báo tin cho tộc nhân, nói cho đám trưởng lão trong tộc biết, nếu bọn họ biết chủ nhân đã trở về, bọn họ nhất định sẽ mừng tới phát điên!
- Tộc tôi cung phụng vương tọa của chủ nhân mấy nghìn năm.
- Vẫn luôn tâm tâm niệm niệm mong mỏi ngày chủ nhân trở về!
- Chủ nhân trở về địa ngục, tất nhiên tộc tôi sẽ trở thành lính hầu của chủ nhân, thành chó giữ nhà trung thành nhất dưới chân chủ nhân, mặc cho chủ nhân khu sử!
Khi nghe được ba chữ "chó giữ nhà".
Trên vương tọa, ông chủ Châu nhíu mày.
Cô muốn.
Tranh sủng với tôi?
Không đúng.
Không đúng.
Dù sao thì ba chữ chó giữ nhà này.
Khiến ông chủ Châu rất không thích.
Bởi vì mỗi lần con hàng doanh câu này đều lôi ba chữ ấy đến trêu tức anh.
Thật ra.
Có một chuyện.
Châu Trạch vẫn cảm thấy rất kỳ quái.
Lấy tính cách của doanh câu.
Trước khi anh ta ngã xuống.
Anh ta sẽ giao vương tọa của mình cho người khác sao?
Doanh câu không thể làm ra loại chuyện như trước khi mình xảy ra chuyện, lại túm nguyên một đám thân tín tới, vội vàng phân phát gia sản cho mỗi người một phần như vậy.
Khả năng rất lớn là, cho dù anh ta có thể dự cảm được ngày mai sẽ có đại sự phát sinh.
Hôm nay nên ngủ gà ngủ gật anh ta vẫn sẽ ngủ gà ngủ gật.
Tôi cứ việc thoả thích hưởng thụ, chẳng thèm quan tâm sau khi tôi chết nước lũ ngập trời!
Đây mới là tính cách hình ảnh chân thật nhất của doanh câu.
Cho nên.
Vương tọa này.
Rốt cuộc đã rơi vào trong tay bộ tộc này bằng cách nào?
Luật sư An đã từng nói, căn cứ theo ghi chép bí mật của âm ty.
Năm đó sau khi doanh câu ngã xuống.
Đám chư hầu vốn bị chèn ép ở địa ngục đều nổi dậy.
Tranh đoạt địa bàn.
Thậm chí còn chia nhỏ U Minh Chi Hải.
Phần biển lớn như vậy.
Bị chia cắt chỉ còn lại một Minh Hà.
Này tương đương với trước khi Liên Bang Xô Viết tan rã, thương nhân chính phủ toàn thế giới đều vơ vét hết tiền mặt, chia cắt tài sản quốc hữu của Liên Bang Xô Viết.
Cái vương tọa này.
Một tảng mỡ dày tới như vậy.
Đã rơi vào tay tộc bọn họ bằng cách nào?
Nếu quả thật là doanh câu chủ động đưa ra ngoài.
Ông chủ Châu cần kiệm trì gia.
Thật sự sẽ rất đau lòng!
- Chủ nhân, tôi lập tức báo tin cho trưởng lão trong tộc, nói cho bọn họ biết tin vui chủ nhân trở về!
Nữ viện trưởng mở một tay ra, chuẩn bị đưa tin.
Trong miệng Châu Trạch lại lặng lẽ phun ra hai chữ:
- Xoắn giết.
- Rống!
- Rống!
- Rống!
Đám hư ảnh Ma thần bốn phía gào thét mà lên.
Trong nháy mắt bao phủ ba người nữ viện trưởng lại.
Đây là ác ma cuồng hoan.
Nữ viện trưởng chỉ kịp phát ra một tiếng thét chói tai cuối cùng.
Đã bị tách rời thật sạch sẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận