Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1653: Mộng đẹp vừa đúng lúc (2)

Thay vì nói mới vừa rồi là buồn ngủ, chẳng bằng nói là bởi vì một loại phần vào không bủ nổi phần ra nghiêm trọng trên phương diện tinh thần dẫn đến bất tỉnh choáng váng.
Cho dù là lúc này, đầu vẫn còn rất đau, giống như là đang có thật nhiều ruồi đang kêu “ong ong ong” ở bên lỗ tai của mình vậy.
Đẩy mở cửa phòng ngủ.
Nhìn thấy tiểu Hầu Tử đang ngồi chơi trò chơi trên điện thoại ở trên bàn trong phòng khách.
Tiểu Hầu Tử nhìn thấy Châu Trạch đi ra, lập tức khua tay múa chân biểu đạt ý nghĩ của mình.
- Ồ, tao biết rồi.
Thời gian sống chung lâu, dù là bạn không học được tiếng của khỉ, nhưng muốn hiểu ý trong việc giao tiếp với nhau thì vẫn không thành vấn đề.
Trước tiên Châu Trạch đi vào trong phòng tắm một chút, thay quần áo sau đó mới mở cửa phòng.
Tiểu Hầu Tử chạy đến trên bả vai của Châu Trạch, chỉ dẫn Châu Trạch đi qua.
Thật ra thì, cũng chỉ ở ngay phòng chếch bên kia, sau khi nhấn chuông cửa, người mở cửa là Oanh Oanh.
Oanh Oanh buộc tạp dề làm bếp, trên người ám mùi dầu khói.
- Ông chủ, anh đã khôi phục lại rồi sao?
Trong phòng khách của căn phòng, đang bày một bữa tiệc lớn đầy hải sản.
Mấy người luật sư An, một đống lớn người ngồi vây quanh một chỗ, đang ăn uống, ngược lại rất sung sướng.
Lúc trước, hẳn là tiểu Hầu Tử được sắp xếp ở trong phòng của anh, một là để trông chừng anh, hai là chờ anh tỉnh lại.
Dù sao, đoán chừng lão Hứa vẫn còn chưa tỉnh lại, mà cho dù có đã tỉnh lại, đoán chừng cũng đang suy yếu đến đáng sợ, loại chuyện vô tích sự như nấu cơm này, cũng chỉ có Oanh Oanh đi làm thôi.
Châu Trạch đi vào, luật sư An tự giác nhường ghế chủ tọa.
- Ông chủ, thử một miếng mực ống đi?
Châu Trạch lắc đầu một cái, tỏ ý bản thân không thấy ngon miệng, chẳng qua thì vẫn cầm lấy một lon bia ướp lạnh ở bên cạnh, sau khi mở ra tự mình uống một ngụm trước, ra hiệu cho mọi người biết một chút, để cho mọi người cứ việc tiếp tục, đừng để ý tới anh.
- Ông chủ, lão Hứa không có chuyện gì chứ?
Luật sư An ở bên cạnh hỏi.
Người từ tiệm sách đi ra, chắc chắn tất cả mọi người đều phải cùng quay trở về.
- Không chết được, nhưng đoán chừng là phải nằm thật lâu rồi.
- Há, chậc chậc, chuyện này cũng thật là kỳ quái, cái con rắn biển kia, sớm không xảy ra vấn đề muộn không xảy ra vấn đề, hết lần này tới lần khác lại xảy ra chuyện ngay lúc này.
- Ai có thể giải thích được chuyện này chứ, dựa vào sức mạnh ở bên ngoài lên trên người mình, trong lúc tận dụng sức mạnh mà bọn họ ban cho, một cách tự nhiên, đồng thời phải gánh chịu rủi ro mà nó mang lại.
- Đây là mua bán, đã được định rõ từ trước rồi.
Lời này của Trương lão đầu là để nói Hứa Thanh Lãng, nhưng mắt thì lại nhìn về phía đứa cháu trai nhà mình.
Chẳng qua là, sau khi nói xong ông ta cũng lập tức hối hận, đây há chẳng phải là cũng gộp ông chủ vào nói chung rồi hay sao?
- Được rồi, cũng không phải là mấy năm nay tôi chưa từng nhìn thấy sóng to gió lớn gì, bất kể là gặp phải chuyện gì, chỉ cần người còn là được, tôi số người của chúng ta vẫn luôn không lên không xuống mà, điều này chứng tỏ được, tiệm sách chúng ta, dưới sự lãnh đạo anh minh của ông chủ chúng ta, tất cả mọi người đều có thể gặp dữ hóa lành…
- Nguyệt Nha, Trịnh Cường…
Lưu Sở Vũ cầm ly rượu trong tay, bỗng nhiên mở miệng nói.
Khóe miệng luật sư An co giật một cái, hận không thể trực tiếp đập lon bia trong tay lên trên đầu con hàng này.
Châu Trạch lại uống thêm một ngụm bia, ánh mắt đang quét qua khắp bốn phía, phát hiện thiếu một người, lúc này mới hỏi:
- Lão đạo đâu?
- Ông ta nói ông ta đang cực kì muốn ngủ, sau khi trở về thì lập tức về phòng của mình đi ngủ rồi.
- Ngủ rồi?
- Đúng vậy, tôi gọi ông ta đi an ủi Đại muội tử mà ông ta cũng không đi, kỳ quái.
- Chít chít chi!
Tiểu Hầu Tử - trong tay đang bưng một phần cơm quả dứa – cùng vừa ăn vừa gật đầu, hiển nhiên, nó cũng đồng ý sâu sắc.
- Không bị làm sao chứ?
- Chỉ là thèm ngủ mà thôi, tôi cố ý qua xem thử một chút, không phát hiện ra còn vấn đề gì khác.
- Ừm.
Châu Trạch gật đầu một cái.
- Ông chủ, khi nào thì chúng ta quay về đây? - Luật sư An nhíu lông mày.
- Đợi nữa hai ngày đi, mọi người đi ra ngoài được một chuyến cũng không dễ dàng.
Ngược lại trong tài khoản công cũng sớm đã không còn tiền rồi, các người thích chơi làm sao thì cứ chơi như vậy thôi.
- Được, tối nay chúng ta tổ chức một buổi nướng thịt đốt lửa trại đi, ngay ở trên bờ cát, rất có không khí.
- Được đấy.
- Ông chủ, uống cái này một chút đi.
Oanh Oanh bưng tới một phần thức uống.
Một cái chén, bên trong có một ít quả khô cùng với một viên kem, bên trên còn rưới thêm nước cốt dừa ướp lạnh.
Uống một hớp, hương vị mát mẻ thấm vào tận ruột gan.
- Uống thật là ngon.
- Đây là một món ăn vặt của địa phương, tên là thanh bổ lượng*, cách làm rất đơn giản, chờ sau này trở về, tôi cũng có thể tiếp tục làm cho ông chủ anh.
(*là một món súp kem mát ở TQ, khi về VN món này được thay đổi một chút cho phù hợp với từng nơi, và bị đọc trại tên thành sâm bổ lượng)
- Được.
Châu Trạch lại uống thêm một ngụm, hương vị thật sự khiến cho người ta yêu thích.

Trong căn phòng ở cách vách.
Máy điều hòa không khí đang thổi vù vù.
Hai chân lão đạo kẹp chặt chăn mà ngủ say.
Tiếng ngủ giàu giai điệu phối hợp với tiếng sóng, phối hợp lại càng bổ sung cho nhau.
Mở máy điều hòa không khí sau đó mọc chăn ngủ, thực sự có thể xem là một trong những chuyện khiến cho người ta hưởng thụ nhất ở trên thế giới này.
Ngủ một lúc, dường như đang nằm mơ một giấc mơ đẹp gì đó.
Thỉnh thoảng lão đạo còn nghiến răng.
Còn cười “ha ha ha”.
Đoán chừng là nằm mơ thấy bản thân đang an ủi Đại muội tử rồi.
Lại còn nói mơ:
- Ha ha ha, muội tử à, em tới rồi…

- Hôm nay, anh nhìn tuyết rơi trong đêm giá lạnh, ôm một trái tim đã nguội lạnh trôi về nơi xa…
Bên đống lửa, luật sư An tay cầm microphone mặt hướng biển khơi, hát vang đầy cảm xúc.
Đừng nói, nếu như luật sư An nghiêm túc ca hát mà nói, giọng hát thực sự không tệ, rốt cuộc cũng là đại thiếu gia từng lang thang khắp các bụi hoa thời kì Dân quốc, chút bản lĩnh cơ bản này vẫn phải có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận