Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1522: Phát sinh (2)

Tôn lão đầu kích động đến mức muốn bật khóc, phảng phất như nhìn thấy cứu tinh mà chỉ Châu Trạch rồi nức nở nói với lão đạo:
- Lục ca à, con của ông, con của ông không phải là ăn cơm khô đâu, cũng không phải là có bệnh thần kinh đầu óc có vấn đề đầu! Cậu ấy thật sự có bản lĩnh đó, thật sự có bản lãnh đó, con của ông là cao nhân đó!
- … - Lão đạo.
Mẹ nó chứ bán cái!
Lão tử quăng hết bộ mặt già nua mới mời được ông chủ qua đây giúp ông.
Cái tên của cải già nhà ông thế mà lại có thể hại chết tôi!
- Đại sư, đại sư, van cầu người, van cầu người mau cứu con của tôi đi, mau cứu con của tôi đi, van cầu người đó…
Châu Trạch không nhìn đến sự kích động của Tôn lão đầu.
Ở trong tầm mắt của anh.
Trong căn phòng này đúng là chướng khí mù mịt.
Giống là có người đang đốt cháy thứ gì đó ở trong này vậy.
Nhưng sau đó.
Châu Trạch lại ý thức được chỉ có một mình anh có thể nhìn thấy những thứ này, người bình thường không thể nhìn thấy, nhưng nếu như tình hình đã như thế rồi, vậy hiển nhiên là con trai của Tôn lão đầu không mắc bệnh trên thân thể rồi.
- Tránh ra một chút.
Châu Trạch vẫy tay ra hiệu.
Nhưng Tôn lão đầu lại giống như là không nghe thấy, vừa nước mắt vừa nước mũi tránh thoát khỏi sự níu kéo của lão đạo, lập tức muốn chụp lấy Châu Trạch tiếp tục khóc lóc cầu xin.
Ông chủ Châu lùi về sau một bước.
Lão đạo lập tức chạy tới, vừa ôm vừa đẩy một phen, đẩy ngã Tôn lão đầu đang kích động quá độ ngã nhào xuống đất, ông ta biết rõ bệnh sạch sẽ của ông chủ, nếu như Tôn lão đầu dám bôi nước mắt nước mũi gì đó lên trên người ông chủ.
Trời ơi.
Quá đáng sợ!
- Tránh ra.
- Được rồi được rồi được rồi, lão Tôn, nghe lời, nghe lời nào.
Rốt cuộc lão Tôn cũng bình tĩnh lại, lập tức gật đầu một cái, lúc này lão đạo mới buông ông ta ra.
Ngay sau đó.
Lão đạo cùng với lão Tôn đều đứng ở ngoài cửa hết rồi.
Châu Trạch đưa tay, dùng sát khí trên đầu ngón tay của chính mình để dẫn dắt, kéo hết những thứ ô nhiễm không sạch sẽ ở bên trong ra, sau đó, mới bước vào bên trong căn phòng này.
- Xong chuyện rồi, đi, đi vào.
Lão đạo vỗ bả vai của Tôn lão đầu một cái.
Châu Trạch đi tới mép giường, trên giường có treo màn, một chàng thanh niên đang nằm ở trên đó, sắc mặt vàng vọt.
Không lãng phí quá nhiều thời gian ở trên người người đàn ông này, Châu Trạch quay đầu quan sát bốn phía chung quanh, thật ra thì, loại chuyện thế này, đối với Châu Trạch hiện tại mà nói, muốn giải quyết cũng không khó.
Dù sao, có Thiết hàm hàm cùng với nhân cách Nửa gương mặt ở trên người, nếu đã như vậy mà còn có thể bị mấy tiểu quỷ ở dương gian kiềm chế, vậy ông chủ Châu thực sự có thể mang theo Thiết hàm hàm cùng nhau tìm một miếng đậu hủ mà đập đầu chết đi rồi.
Chỉ là quá trình này có chút rườm rà, bởi vì cái loại đồ không sạch sẽ cũng không phải muốn hại bạn nhưng vẫn đi theo bên cạnh bạn như thế này, cái loại vẫn luôn nằm ngủ chung với bạn như vậy, ăn chung ngủ chung, hoặc là hận bạn hận đến mức tận xương tủy còn không thì chính là yêu bạn, yêu đến mức không cách nào tự kiềm chế được.
Trong phòng, không có loại đồ không sạch sẽ như vậy, cho nên, ở giai đoạn trung gian phải có thêm một bước “tìm đầu mối”, chuyện này khiến cho ông chủ Châu có chút không kiên nhẫn.
Giống như một người đã quen thuộc với vật lý cấp cao, mà phải giảng nguyên lý khúc xạ ánh sáng cho học sinh năm nhất trung học vậy.
Cuối cùng.
Ông chủ Châu nhảy một cái, đưa tay vỗ một cái vào tấm màn ở bên trên.
Một ít cỏ là lá cây khô rơi xuống, nhìn qua thì giống như là cỏ khô, cũng giống như rơm rạ.
Hiện tại, vào lúc này đang là thời điểm làm nông bận rộn, trên cơ bản, ngoài vườn của mỗi nhà đều chất đống rơm rạ đi.
Tôn lão đầu vừa nhìn thấy cái này, lúc này bị dọa đến run lên một cái, môi cũng bắt đầu trắng bệch.
- Sao vậy, Tôn lão đầu, ông có biết cái gì thì nói ra nhanh lên đi chứ. - Lão đạo ở bên cạnh nhắc nhở, ông chủ đây chính là nghỉ trưa cũng chưa đi mà cố tình qua đây giúp đỡ đấy!
- Sư phụ, sư phụ, van cầu người mau cứu con của tôi, mau cứu…
Lúc này, lão đạo nhìn về phía cái đầu giống như hạt dẻ lông của Tôn lão đầu, mắng:
- Ông mau nói chuyện hữu dụng một chút!
Tôn lão đầu khôi phục tinh thần lại, chỉ mấy cọng rơm khô ở trên mặt đất mà nói:
- Là gã ta, nhất định là gã, nhất định là gã ta, chính là gã quấn lấy con trai tôi không buông, chính là gã, chính là gã ta! ! !
- Không phải chứ, gã là ai chứ! - Lão đạo bất mãn nói.
- Tổ năm ở thôn tây, tổ năm của thôn tây, hình như là họ Trịnh. - Lúc Trương lão đầu nói tới chỗ này, hai tròng mắt vô thần hơn một chút, tựa như hổ thẹn, tựa như sợ hãi, đồng thời còn có chút oán hận.
- Sao ông lại nghĩ tới người ta?
Lão đạo trực tiếp hỏi.
Bởi vì không thể hiểu được.
Nếu bạn không đi trêu chọc nhà người ta, sao đến khi người ta biến thành quỷ còn có thể quấn lấy bạn không buông chứ?
- Dựa theo quy định, không phải là hiện tại đã cấm đốt rơm rạ rồi sao, bởi vì ô nhiễm môi trường, còn có khả năng dẫn đến hỏa hoạn, còn sẽ ảnh hưởng đến giao thông gì đó, mấy năm nay đều cấm rồi, cấm biết bao lâu rồi.
- Đúng vậy, thì sao? - Lão đạo tiếp tục truy hỏi.
Mấy năm trước, mỗi khi đến thời điểm này, đám nông hộ sẽ bắt đầu đốt rơm rạ, thật sự là khói mù lượn lờ, chưa nói tới chuyện chất lượng không khí bị ảnh hưởng cực nghiêm trọng, mạng lưới giao thông ở lân cận cũng coi như là gặp “ngày sương mù” nhân tạo.
- Con của tôi thuộc đội quản lý đô thị, từ dạo trước đã bắt đầu đi xuống các thôn để điều tra về chuyện tự ý đốt rơm rạ trái phép, sau đó tra được ở phía bên thôn tây, người họ Trịnh kia, hơn năm mươi tuổi đi, lén lút đốt rơm rạ.
- Bị bắt rồi ngay tại trận cùng với chứng cớ, đội của con trai tôi, bọn họ trực tiếp tiến lên xử phạt cảnh cáo.
- Tiền phạt đúng không? - Lão đạo hỏi.
- À ừ, tiền phạt thôi, chuyện này là xử phạt dựa theo quy định, trước đó, chỗ này của chúng tôi đều đã dán thông báo ở mỗi một thôn rồi, tự ý đốt rơm rạ phạt tiền hai trăm đến hai ngàn.
- Phạt bao nhiêu?
- Hai ngàn.
Lão đạo nghe vậy, liếm môi một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận