Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 464: Đại phát thần uy

Vượng Tài.
Cái tên này không phải Châu Trạch cố ý mù quáng đặt ra.
Trên thế giới này, từ xưa đến nay, có rất nhiều con chó được đặt tên là Vượng Tài. Dẫn đến gần như hai chữ "Vượng Tài" đã thành cái tên nằm trong top đầu danh sách những cái tên hot để đặt cho chó.
Tương truyền, Đế Nghiêu đặt trống can gián, để bách tính trong thiên hạ có thể nói hết những lời muốn nói, lập gỗ phỉ báng để bách tính trong thiên hạ công kích lỗi lầm của ông.
Lại sắc phong mãnh thú Giải Trãi bản thân mình mang ra từ hoang dã thành pháp thú, pháp điển rõ ràng nghiêm chính, duy trì uy nghiêm và công chính của tư pháp.
Khi mới đưa con thú dữ này ra ngoài, nó còn chưa có tên. Khi Nga Hoàng, Nữ Anh nhìn thấy nó đã hỏi cha, nó tên là gì?
Cũng giống với thời hiện đại, khi cha mẹ mình mua được thú cưng từ tiệm về, đám nhóc con trong nhà lại tới gần, vừa chơi đùa vừa hỏi cha mẹ xem nó tên là gì?
Nghiêu sờ sờ đầu Giải Trãi.
Nói:
- Cứ gọi là Vượng Tài đi.
Sau đó, khi nó được sắc phong chính thức, đương nhiên không thể tiếp tục gọi nó là "Vượng Tài".
"Lai Phúc" cũng không được.
Lúc này mới lấy cho nó cái tên "Giải Trãi".
Cũng bởi vậy.
Thế gian có rất nhiều chó có tên "Vượng Tài", nhưng đoán chừng con mang cái tên này sớm nhất, người sáng lập "tập đoàn Vượng Tài".
Hẳn chính là Giải Trãi.
Mấy cái tên như "cục cưng" hoặc "nhũ danh", rất ít người dân gian biết, nhưng người trong tầng lớp cấp cao lại biết rõ.
Dĩ nhiên là đang ám chỉ tới… doanh câu tồn tại còn sớm hơn Nghiêu.
Bạn già gặp nhau.
Mày gọi tao một tiếng cẩu đản.
Tao gọi mày một tiếng nhuận thổ.
Thân thiết tới cỡ nào.
Đúng không?
Mà lúc này.
Trong đôi mắt Giải Trãi.
Thần thái đang nhanh chóng xoay tròn lấy.
Nó.
Rốt cục nó cũng nhận ra.
Rốt cục người đàn ông trước mắt này.
Là người nào! ! !
Ngay sau đó.
Trên mặt Giải Trãi xuất hiện biểu tình "đen như chó".
Anh ta.
Tại sao anh ta lại xuất hiện ở chỗ này!
Thân thể Giải Trãi bắt đầu run rẩy.
Nó đang sợ hãi!
Thân là pháp thú, nó cũng biết sợ.
Trên thế gian này không có tồn tại nào tuyệt đối quang vĩ, khi quang mang quá mức chói mắt, thường mang theo một loại cố ý thần hóa và tuyên truyền.
Giải Trãi cũng giống vậy, nếu không đã không có cái tên "Vượng Tài" này, cũng sẽ không tới mức dù đã trải qua mấy nghìn năm nhưng nó vẫn không dám lại đặt chân vào địa ngục.
Cánh tay Châu Trạch khẽ động.
Cánh tay phải vốn gãy xương chưa lành, vào lúc này nó truyền đến một trận "cót ca cót két".
Trong nháy mắt, nó khôi phục như lúc ban đầu.
Ngay cả thương thế trên móng tay cũng lập tức được giải quyết, móng tay mới trực tiếp dài ra, sức khôi phục cỡ này khiến Deadpool ở xa xa nhìn lại cũng ngừng cười khúc khích.
Cảm xúc hoảng sợ của Giải Trãi.
Rất nhanh đã bị che giấu.
Bỗng nhiên vừa thấy.
Phát hiện người trước mắt lại là người đàn ông chưởng quản U Minh Chi Hải ở địa ngục, người đã bẻ gãy một sừng của bản thân mình trước đây.
Quả thật khiến Giải Trãi rất sợ hãi.
Đây là sự sợ hãi khắc sâu trong xương, bóng ma tích góp mấy ngàn năm.
Nhưng rất nhanh.
Sợ hãi đã bị nó áp chế xuống.
Thay vào đó là.
Mừng như điên!
Mày.
Rõ ràng còn chưa chết! ! !
Mày.
Rõ ràng còn sống! ! !
Giải Trãi rít gào một tiếng.
Vậy mà trong tiếng rít này lại mang theo một loại vui sướng và kích động khó che giấu!
Kẻ thù còn chưa chết.
Vậy mình có thể báo thù rồi!
Hơn nữa, rốt cuộc kẻ thù mình đã trải qua chuyện như thế nào, nó cũng biết đến!
Bản thân mình.
Lại có thể tìm được anh ta khi anh ta đang kéo dài hơi tàn!
Vậy mà.
Giải Trãi lại không trực tiếp phát động công kích, vậy mà thân hình nó lại đang không ngừng trở thành nhạt hơn.
Đây là.
Nó muốn đi!
Đây chỉ là nó hình chiếu của nó, còn không thể tính là phân thân, trên cơ quan tư pháp của mỗi một quốc gia đều có ánh mắt nó tồn tại, nhìn chằm chằm tất cả những thứ không hợp pháp, không căn cứ, đồng thời còn phòng ngừa vật âm tà mạo phạm.
Cũng bởi vậy, nó phải đi, muốn truyền tin tức này về cho bản thể của mình, thậm chí còn truyền cho những người năm đó.
Nếu như đặt ở hiện đại.
Nhất định sẽ có một nhóm Wechat.
Tên "nhóm Wechat tìm doanh câu báo thù" hoặc tên là "nhóm Wechat rốt cuộc đồ chó hoang doanh câu đã chết hay chưa".
Năm đó bản thân mình trang bức, khiến mấy nghìn năm sau nó biến thành khoản nợ bản thân mình phải trả, đây cũng là nguyên nhân vì sao doanh câu phải tiếp tục khiêm tốn ẩn núp trong cơ thể Châu Trạch.
Đúng là anh ta có rất nhiều kẻ thù, có nhiều tới mức chính anh ta cũng không biết phải làm sao mới đếm hết được.
Đương nhiên, phần lớn người đều đã vẫn lạc, nhưng vẫn còn một số kẻ thù phá lệ kiên quyết, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, thậm chí là một số tôm tép nhãi nhép mình ban đầu có thể tùy ý xử trí, hiện tại đã bò lên tới vị trí cực cao.
Nếu như nhân duyên tốt, gặp đại nạn có thể tùy tiện tìm lão hữu giúp đỡ, mỗi người giúp một chút là có thể thoải mái mà khôi phục. Nhưng doanh câu tính đi tính lại, đếm tới đếm lui, phát hiện khắp thế giới đâu đâu cũng có kẻ thù của mình, vậy mà mình không thể tìm ra được một người bạn.
Chuyện này thật khiến người ta thương tâm!
- Còn muốn chạy?
Châu Trạch vừa sờ lên chiếc nhẫn Thanh Đồng trên ngón tay cái.
Một màn sáng màu xanh lam trực tiếp bao trùm nơi đây.
Kết giới mới được hình thành, trực tiếp phá vỡ kết giới Giải Trãi tạo ra khi nó xuất hiện, đồng thời luồng sáng này còn hóa thành lồng giam trực tiếp giam giữ Giải Trãi ở bên trong.
Tuyệt đối không thể để hình chiếu này rời khỏi.
Chuyện bản thân mình còn chưa ngỏm củ tỏi tuyệt đối không thể truyền ra ngoài như vậy!
Vốn chỉ là chuyện cướp ngục cứu lão đạo đơn giản, vì đủ loại cơ duyên xảo hợp, vậy mà nó lại dính tới một đoạn ân oán từ mấy ngàn năm thượng cổ, đây là chuyện ai cũng không nghĩ tới.
- Bọn mày... ... thủ trận!
Trong lúc nhất thời.
Dưới màn sáng màu xanh lam xuất hiện ba điểm, mỗi điểm đều như có một cây đinh đâm sâu vào bên trong. Đây không phải mắt trận, mắt trận là chiếc nhẫn trong tay Châu Trạch, nhưng ba vị trí này lại cực kỳ quan trọng.
Bạch Oanh Oanh trực tiếp xông ra, đối với yêu cầu của ông chủ, cô ấy là người đầu tiên thỏa mãn vô điều kiện, đồng thời cô ấy còn có thể phát huy tính năng động của bản thân, biến đổi nhiều biện pháp khiến ông chủ càng thỏa mãn hơn.
Ba người tiểu loli cũng lập tức lao ra.
Tiểu loli và Deadpool cùng với Hứa Thanh Lãng chịu trách nhiệm một đinh.
Bên kia, một mình Bạch Oanh Oanh chịu trách nhiệm một đinh.
Còn có một vị trí trống.
Deadpool lập tức đứng dậy, chuẩn bị đi tới nơi ấy.
Nhưng cũng vào lúc này.
Luật sư An vẫn quỳ rạp trên mặt đất run lẩy bẩy lúc trước đứng bật dậy, một chưởng vỗ trên mặt đất, thân thể bắn lên, cuối cùng rơi vào bên cạnh cái đinh thứ ba, dùng bạch cốt thủ của mình gắt gao nắm lấy nó, hạ thấp xuống.
Giải Trãi càng không ngừng đánh thẳng vào kết giới, nó muốn ra ngoài, nhất định phải truyền tin này ra ngoài.
Mà Châu Trạch lại mở tay phải của mình ra.
Trầm giọng nói:
- Phiên vân... ... Cà phê... ... Phiên vân... ... Cà phê... ...
Châu Trạch hít sâu một hơi.
Cắn răng.
Vào lúc này, trong hai tròng mắt màu đen phảng phất như nhấc lên sóng gió động trời!
- Mày... ...
- Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! ! ! ! ! !
Giải Trãi không ngừng đánh thẳng vào kết giới.
Phía dưới.
Thân thể đám người Bạch Oanh Oanh không ngừng lay động, bọn họ sắp không áp chế cái đinh này được nữa.
Hiện tại Bạch Oanh Oanh có cảm giác, tình cảnh này giống hệt với tình cảnh khi mình chơi ăn gà gặp phải đồng đội heo.
Đang bật auto xông lên phía trước.
Mọi người cũng cùng xông lên theo mình.
Kết quả bỗng nhiên auto xảy ra vấn đề, dường như có máy không được trả tiền.
Mọi người cùng rơi vào tình huống khó xử.
- Rốt cuộc bên phía ông chủ xảy ra chuyện gì vậy!
Tiểu loli cắn răng ngẩng đầu nhìn lại.
Phát hiện, Châu Trạch còn đang đứng ở kia vươn tay.
Càng không ngừng lẩm bẩm cái gì đó.
Đã tới lúc này rồi.
Chính anh ta đang làm cái gì vậy!
- Cà phê... ... Phiên vân... ... Cà phê... ... Phiên vân... ... ...
Hai chiếc răng nanh khóe miệng Châu Trạch rất nổi bật.
Đây là một loại oán niệm khủng bố.
Bàn tay lần lượt mở ra.
Lại một lần nữa lần nắm chặt lại
Nhưng chiêu thức này vẫn không được thi triển.
- Vì sao... ... Vì sao... ... vì sao lại như vậy... ...
- Răng rắc... ...
Kết giới xuất hiện vết nứt.
Phía dưới.
Thân hình Bạch Oanh Oanh run lên, cả người gần như lệch khỏi vị trí, ngã trên mặt đất. Nhưng ngay sau đó cô ấy lập tức đứng dậy, một lần nữa bắt được cái đinh.
Trên bạch cốt thủ của luật sư An lại xuất hiện từng vết nứt, con mẹ nó đây là thống khổ gãy xương đó.
Bên phía tiểu loli, vì là ba người, cho nên áp lực không khủng bố như hai nơi còn lại, nhưng hiện tại vẻ mặt ba người cũng rất ngưng trọng, hiển nhiên, bọn họ cũng rất không dễ chịu.
Nhìn Giải Trãi không ngừng nhảy nhót gần muốn chạy trốn.
Châu Trạch cúi đầu.
Lại từ từ bắt đầu giơ lên.
Dùng một loại thanh âm rất yếu ớt.
Thái độ rất không tình nguyện.
Mở miệng nói:
- Cà phê.
- Oanh!
Trên mặt đất.
Phảng phất như từ trong u minh có năm chiếc xiềng xích màu đen khủng bố chui ra.
Trong nháy mắt nó khóa chặt thân thể Giải Trãi.
Thân thể Giải Trãi chỉ là hình chiếu.
Mà năm chiếc xiềng xích này cũng không phải thực thể.
Một kích thành công.
Giải Trãi liều mạng gầm thét.
Thế nhưng nó không cách nào giãy thoát được trong thời gian ngắn.
Châu Trạch lại không cảm thấy vui sướng khi chiếm ưu thế chút nào.
Trong mắt của anh ta.
Chỉ có một loại "khuất nhục".
Nhưng cho dù dưới loại khuất nhục này.
Anh ta vẫn phải tiếp tục mở miệng nói:
- Báo chí...
Một lồng giam khói mù trùm lên phía trên Giải Trãi.
Ngay sau đó.
Nó vỗ mạnh xuống!
- Rầm!
Giải Trãi bị nặng nề mà nện thẳng xuống đất.
Giải Trãi rơi trên mặt đất ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Châu Trạch trước mặt.
Căn bản là Châu Trạch không để ý đến nó.
So với hư ảnh Vượng Tài trước mắt.
Châu Trạch cảm thấy chiêu cà phê báo chí không giải thích được này càng khiến anh ta khó có thể tiếp nhận hơn.
Vậy mà.
Dường như Giải Trãi biết mình không cách nào trốn ra ngoài.
Nó chủ động xông thẳng về phía Châu Trạch.
Một sừng của nó.
Mang theo lửa giận báo thù!
Châu Trạch bỗng ngẩng đầu.
Hai mắt ngưng lại.
Một tay nắm lấy một sừng.
Ngay sau đó.
Hai chân Châu Trạch phát lực.
Trực tiếp nhấc Giải Trãi lên, đặt trên đầu mình.
- Rống!
Một tiếng này.
Không phải tới từ Giải Trãi.
Mà tới từ Châu Trạch.
Anh ta há miệng ra.
Răng nanh hiện rõ.
- Răng rắc... ...
Hư ảnh Giải Trãi bắt đầu nứt vỡ.
Ngược lại nó bắt đầu rơi vào trong miệng Châu Trạch.
Tiểu Hầu Tử vốn phủ phục dưới mu bàn chân Châu Trạch, vào lúc này nó mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Có chút ngốc manh ngẩng đầu.
Không biết làm sao mà nhìn Châu Trạch bên người mình, cùng với quang ảnh to lớn kia.
Dường như dư quang nơi khóe mắt Châu Trạch chú ý tới điểm này.
Sau đó.
Tay anh nhẹ nhàng run một cái.
Một số mảnh vỡ quang ảnh đập xuống.
Rơi vào bên cạnh tiểu Hầu Tử.
Tiểu Hầu Tử lập tức nhặt lên.
Theo Châu Trạch cùng nhau gặm ăn.
Vừa ăn tiểu Hầu Tử còn vừa cười.
Theo anh.
Có thịt ăn.
Xèo xèo C-K-Í-T..T...T.
Khi hư ảnh Giải Trãi bị Châu Trạch và tiểu Hầu Tử cùng nhau cắn nuốt xong.
Châu Trạch đứng tại chỗ, dường như anh ta vừa mới chuẩn bị duỗi người một cái.
Nhưng ở chỗ mi tâm đã nổi lên hư ảnh một cây viết, mang theo một loại ý chí không thể cãi lại.
- A... ...
Châu Trạch cười một tiếng.
Lần này.
Anh ta không phản kháng, cũng không rít gào.
Mà anh ta trực tiếp nhắm nghiền hai mắt.
Lại xem anh.
Còn có thể phong ấn tôi bao lâu nữa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận