Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1318: Hung thú sổ lồng! (1)

- Hô, cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Tiểu loli xoa xoa cái eo thon nhỏ của mình.
- Cũng khiến cho lão nương tôi đây mệt chết rồi.
- Rốt cuộc cũng có thể quay về đi làm rồi.
Lão Trương cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chuyến nghỉ phép lần này, cũng quá dài rồi.
...
Hoa sen hiện ra ở trên một vùng đất trống ở bên cạnh Hoàng Tuyền Lộ ở địa ngục.
Nó đã trở nên lớn hơn rất nhiều.
Lúc ở dương gian, đóa hoa sen này chỉ lớn chừng bàn tay một người thôi, nhưng khi ở địa ngục, nó lại lớn như một chiếc xe ngựa vậy.
Trên cơ bản, tuần sứ của âm ti đều sẽ được trang bị một đóa hoa sen tương tự như vậy, dùng làm phương tiện ra vào âm dương, tương truyền, hoa sen này lớn lên ở một tiểu địa ngục ở bên trong Minh hà, có một điện chuyên môn có người phụ trách, thường sẽ cách một đoạn thời gian sẽ đi thu hoạch một ít, luyện chế thành một thứ tương tự như pháp khí cung cấp cho quan sai âm ti sử dụng.
Bóng dáng của Phùng Tứ đi ra từ bên trong hoa sen.
Anh ta đã khôi phục dáng vẻ vốn có của bản thân.
Trên người mặc quan bào, khí chất không giận tự uy, phối hợp với khuôn mặt xinh đẹp kia.
Lúc trước, khi ông chủ Châu đi theo luật sư An cùng nhau bị thạch môn hút vào trong địa ngục, vào lần đầu tiên nhìn thấy Phùng Tứ.
Ông chủ Châu đã từng hoài nghi về lý do lúc trước luật sư An thu Phùng Tứ làm đàn em, trong đó có bí mật gì không thể cho người khác biết hay không đây?
Chuyện này cũng có thể cho thấy ngoại hình của Phùng Tứ, thật sự rất tốt.
Thậm chí, trong đám đồng nghiệp ở âm ti, cũng có vài tên ngớ ngẩn đỏ mắt, âm thầm nói Phùng Tứ có thể trở thành người có khả năng cao cạnh tranh vị trí phán quan đang bị bỏ trống kia, cũng là bởi vì có một đại nhân vật ở bên trên, nhìn trúng tướng mạo của Phùng Tứ.
Ngược lại, không phải nơi này có xu hướng nam nam gì đó.
Nhưng nói thật.
Vẻ ngoài đẹp mắt, bất luận là lăn lộn ở dương gian hay là lăn lộn ở âm ti, thật ra thì đều có thiên nhiên ưu thế thêm được.
Có một vài người trên dương gian sẽ u oán nhổ nước bọt khinh bỉ đây là một xã hội nhìn mặt, trên thực tế, đợi đến lúc bọn họ chết đi, đoán chừng sẽ biến thành tuyệt vọng đi.
Thực sự.
Cũng đã làm quỷ rồi.
Bạn muốn giữ lại dáng vẻ khi bản thân còn sống cũng được, muốn hơi thay đổi mặt mũi một chút, thay đổi dáng vẻ một chút, thật ra đều không khó.
Nhưng trên thực tế, khí chất của một người, cùng với hình tượng hình thành khi khoác loại khí chất này lên người, thật sự không giống nhau.
Nếu không, một người đẹp trai như vậy, lúc chơi bóng rổ, sao lại bị nhiều người mắng như vậy?
Lúc này.
Trong lòng Phùng Tứ ngược lại không thể ung dung quay về báo cáo kết quả.
Cũng không còn hào hứng phấn khởi đi tranh đoạt vị trí phán quan nữa.
Không phải là bởi vì anh ta Phật hệ.
Trên thực tế.
Theo một ý nghĩa nhất định, Phùng Tứ và luật sư An thật đúng là không phải người một nhà không vào chung một cửa.
Bọn họ, đối với chức quan, đối với việc thăng quan tiến chứ, đều có một loại cố chấp trời sinh.
Nguyên nhân mà mắt sắc anh ta mặt ngưng trọng.
Thậm chí.
Vị trí lòng bàn tay còn hơi toát mồ hôi.
Là bởi vì Phùng Tứ phát hiện.
Hoàng Tuyền Lộ bình thường vốn dĩ bất cứ lúc nào cũng đều nhộn nhịp đông đúc.
Lại trống rỗng!
Đùa gì thế!
Hoàng Tuyền Lộ, sao có thể trống rỗng được?
Trên cái thế giới này, mỗi phút đều có bao nhiêu người chết đi, trừ phi người trên dương gian đều không còn nữa, nếu không, Hoàng Tuyền Lộ, mãi mãi không thể vắng vẻ được!
Địa ngục.
Đã xảy ra chuyện!
Phùng Tứ đi dọc theo Hoàng Tuyền Lộ, anh ta tin tưởng bản thân sẽ phát hiện được một ít đầu mối gì đó, nhưng đi suốt một đoạn đường thật dài, vẫn không hề phát hiện ra bất cứ chuyện gì.
Bình thường.
Cũng không phải là chưa từng có chuyện ở trên Hoàng Tuyền Lộ.
Lúc địa ngục đột nhiên hỗn loạn, hoặc là có lệ quỷ chạy trốn, quá trình bắt lệ quỷ cũng có khả năng dẫn tới Hoàng Tuyền Lộ rơi vào trạng thái đình trệ trong chốc lát.
Lần trước, đám quan sai vốn dĩ trấn thủ Phong Ấn Chi Địa kia bỏ trốn, giết ra một đường trên Hoàng Tuyền Lộ để hoàn dương, cũng dẫn đến Hoàng Tuyền Lộ bị gián đoạn trong chốc lát.
Nhưng bất kể như thế nào.
Cũng sẽ không xuất hiện tình trạng bỏ hoang không có người trong thời gian dài như thế này.
Địa ngục cũng không phải là luôn yên bình, cách một đoạn thời gian, đều sẽ có chút chuyện, chẳng qua đều nằm trong phạm vi khống chế.
Lúc trước, khi vị Phủ Quân đời cuối cùng bỗng nhiên mất tích, dòng dõi Phủ Quân đã thay đổi thành âm ti.
Bởi vì có Địa Tàng Vương Bồ Tát phối hợp với Thập Điện Diêm La.
Thật ra thì lại giống một loại diễn biến hòa bình hơn, cũng không gây ra rối loạn gì lớn.
Nhưng trước mắt.
Đã đi được một đoạn đường dài như vậy.
Trên Hoàng Tuyền Lộ lại không có một bóng người nào.
Trong lòng Phùng Tứ hiểu rõ.
Chuyện lần này.
Rất lớn.
Kiềm chế cảm xúc bất an, lại đi về phía một đoạn nữa, rốt cuộc Phùng Tứ cũng nhìn thấy một người, nếu như, đó là nếu như vị kia còn có thể được gọi là một người mà nói.
Ở một bên Hoàng Tuyền Lộ, có một cái đầu ở bên đó, trên đầu còn đang có khói đen không ngừng thoát ra, đây là dấu hiệu khi linh hồn chịu phải tổn thương nghiêm trọng không cách nào chữa trị được, đang hồn phi phách tán.
Phùng Tứ đi lập tức đi qua.
Ngón tay điểm vào vị trí mi tâm của đối phương.
Coi như là đã tạm thời kiềm chế hoặc có thể gọi là trì hoãn quá trình hồn phi phách tán của đối phương.
- Đại... Đại nhân...
Cái đầu há miệng, nói với Phùng Tứ:
- Cứu... tôi... Đại nhân... Cứu tôi...
- Đã xảy ra chuyện gì?
Phùng Tứ vừa tiếp tục làm phép duy trì tốc độ tan biến của đối phương vừa hỏi.
Anh ta khẩn cấp muốn biết rốt cuộc là địa ngục đã xảy ra chuyện gì, nếu không cho dù anh ta đã tới địa vị hiện tại, đi ở trên Hoàng Tuyền Lộ trống rỗng, vẫn có chút bất an.
- Chim lớn... Một con chim lớn... Nó... bay... tới... Nó... nuốt... nuốt chúng tôi... Thứ bị nuốt... có... quan sai và… và cả vong hồn...
Chim lớn?
Nuốt hết một mảnh lớn quan sai và vong hồn ở trên Hoàng Tuyền Lộ?
Ánh mắt Phùng Tứ ngưng lại một phen.
Chim lớn từ đâu tới?
Bạn cần đăng nhập để bình luận