Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 583: Quân huấn!

Trở lại trong tiệm, Châu Trạch cũng tắm rửa một cái, lúc trước quét tước vệ sinh trong tiệm cũ, trên người đã rất bẩn thỉu.
Chờ sau khi tắm rửa xong đi ra.
Trên bàn cơm đã dọn lên sẵn.
- Lão Hứa à, nhanh như vậy sao?
Mình tắm cũng không bao lâu đi.
- Hôm qua đã sớm chuẩn bị sẵn nguyên liệu nấu nướng.
Hứa Thanh Lãng giải thích một chút.
- A, thơm quá.
Luật sư An đã đổi lại một thân tây trang màu rượu vang cợt nhã đi xuống, ngồi bên bàn, cúi đầu, hít sâu một hơi, chỉ vào một bát nước tương trước mặt nói:
- Tương gạch cua?
- Ừm, hôm trước tôi cố ý mua cua đồng, lấy gạch cua, thế nhưng mọi người chưa trở về, những phần khác đều đã bị ăn sạch.
Hứa Thanh Lãng bưng một tô mì lên cho luật sư An.
Luật sư An vui vẻ cầm đũa lên, trám gạch cua và mì ăn chung.
Thật ra trước đây thật lâu, bên phía Tô Nam đã lưu hành món mì gạch cua, nhưng người chân chính quen thuộc và ăn được nó lại không nhiều lắm, bởi vì, rất đắt.
Nước tương của mì gạch cua chánh tông đều được dùng cua đồng để nấu, về phần cua đồng...
Cho nên, một bát mì gạch cua chánh tông chí ít cũng phải hơn trăm, bình thường một chút cũng gần hai trăm đồng.
Hiện tại, điều kiện sống của mọi người đã tốt lên, nhưng cầm một hai trăm khối chỉ để ăn một tô mì lấp đầy bữa sáng, đối với người thường, vẫn có chút xa xỉ.
Dù sao luật sư An cũng là người có sinh hoạt hết sức xa hoa, hôm nay anh ta ăn hết sức vui vẻ.
Lão đạo cũng ngồi xuống, cầm khăn tay lên đưa cho tiểu Hầu Tử đang ngồi bên cạnh mình, để nó lau móng vuốt.
Hứa Thanh Lãng lại bưng lên hai phần nước súp cay về phía lão đạo, còn có bốn chiếc bánh bao nhân thịt.
Tiểu Hầu Tử theo lão đạo lâu, khẩu vị cũng bắt đầu giống với lão đạo.
Cắn một chiếc bánh bao nhân thịt.
Trên mặt lão đạo lộ ra vẻ say mê.
- Chính là mùi vị này! Nước sốt thịt ba chỉ này quá tuyệt vời!
Luật sư An đang ăn mì bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói: - Trước đây tôi tới Tây An, bánh bao nhân thịt không phải thịt bò sao?
- Đánh rắm, bánh bao nhân thịt chánh tông phải dùng thịt heo, tên trời đánh quỷ tài nào lắc lư anh là dùng thịt bò?
- Con mẹ nó thời cổ đại, tùy tiện giết trâu ăn thịt là phạm pháp, có thể tùy tiện ăn sao?
- Thịt dê thịt heo cũng đều có thể, dù sao bần đạo lớn như vậy, nhưng chưa từng nghe nói tới việc dùng thịt bò làm bánh bao nhân thịt là chánh tông.
Luật sư An nhún nhún vai.
- Sau này bớt đi tới mấy điểm du lịch đó đi, những địa phương ấy, dân bản xứ chúng ta không bao giờ đi.
Nói đến đồ ăn quê hương, lão đạo khí phách hiên ngang một phen.
- Đạo lý này tôi hiểu, giống như chó Thiên Tân không để ý tới bánh bao, người Thiên Tân cũng không ăn món này.
Luật sư An thuận theo lời lão đạo nói, bắt đầu thổi phồng một chút.
Một tô mì vào bụng.
Đang uống chén canh.
Châu Trạch dùng đũa gắp lấy bánh bao hấp trám dấm chua, vừa uống sữa đậu nành vừa chậm rãi ăn.
Thật ra khẩu vị của anh hơi nhẹ một chút, nhất là sau khi có dịch hoa bỉ ngạn, trên cơ bản yêu thích ăn uống lại khôi phục thói quen từ đời trước.
Lúc này cô gái đen cũng ngồi xuống, không khách khí, không coi mình là người ngoài, ăn mì, ăn bánh bao, cũng không nói chuyện.
Luật sư An uống sạch chút canh cuối cùng, một đĩa tương gạch cua đều bị anh ta nuốt sạch, chậc chậc, thỏa mãn quá.
Đưa tay gõ gõ trên bàn, luật sư An vừa cầm khăn tay lau miệng vừa nhắc nhở:
- Mấy ngày nữa tôi sẽ sửa sang lại phòng cách vách, đến lúc đó cô cho tôi phương án trùng tu, tranh thủ thời gian gieo hoa bỉ ngạn xuống.
Trước kia ăn không quen ngủ không được, bị giày vò tới quen, hiện tại ăn được ngủ được, ngay cả một lát anh ta cũng không muốn trở lại thời trước giải phóng.
Đối với chuyện hoa bỉ ngạn, luật sư An rất để tâm.
- Tốt.
Cô gái đen cũng không nói nhảm nhiều, trực tiếp đồng ý.
Cô ta biết vai trò của mình, nói dễ nghe một chút chính là nhân viên, nhưng trên thực tế, thân phận của cô ta lại xấp xỉ với nô lệ.
Có thể ngồi trên bàn chính ăn cơm.
Cô ta cảm thấy không phải ông chủ nơi này tâm tính thiện lương.
Có thể thuần túy là vì người có thể đàng hoàng thưởng thức cơm trong tiệm sách này không nhiều lắm, tỷ hai con cương thi kia, còn có tên tùy tùng đã cõng mình kia.
Bọn họ đều không ăn cơm, ông chủ muốn bàn cơm càng náo nhiệt thêm một chút mới để mình ngồi trên bàn.
Sự thực.
Cũng đúng là như thế.
- A, ăn quá ngon.
Lão Trương một thân cảnh phục đi đến.
- Oa, một bàn này đủ phong phú, chớ lãng phí, không thể lãng phí.
Lão Trương ngồi xuống, cũng bắt đầu ăn.
- Tôi nói này lão Trương, căn tin của cục công an các người không có điểm tâm sao? - Luật sư An cười mắng: - Nếu đổi lại trước đây, mấy người ngay cả nước tiểu cũng giữ lại về nhà đi, để ruộng đất màu mỡ.
- Ăn thêm một miếng cơm nhà nước là có thể ăn ít một miếng cơm nhà mình, vì sao tới lượt anh lại ngược lại?
Trương Yến Phong chỉ cười cười, tiếp tục ăn phần của mình.
Châu Trạch đứng lên, anh muốn tới phía trước đọc báo chí, phơi nắng mặt trời một hồi, sau đó lại đi ngủ khôi phục sức khỏe.
Chỉ là.
Mới vừa đứng dậy.
Tay anh đã bị lão Trương túm lấy.
- Ông chủ, có chuyện tôi phải... ...
- Lại có người chết?
Châu Trạch hỏi.
- Ách, không phải người chết, lần trước anh đã đáp ứng với tôi, việc huấn luyện quân sự đấy, tôi đã nói trước với ông chủ, mang mấy bác sĩ y tá trong hiệu thuốc cách vách tới trường học quân sự.
- Tôi đã đồng ý với anh rồi sao?
Châu Trạch nhíu nhíu mày.
- Đã đồng ý rồi.
- Vì sao tôi không nhớ rõ? Chắc chắn là anh nhớ lộn rồi.
Châu Trạch một bộ tôi rất chắc chắn là anh đã nhớ lộn.
- Ông chủ!!!!!!
Một núi thịt đẩy cửa phòng đọc sách ra.
Phương Phương đứng ở cửa.
Phía sau cô ấy là đám người trong tiệm thuốc đã chuẩn bị sẵn sàng, phía sau còn có xe cứu thương vẫn đậu trong tiệm thuốc.
- Ông chủ, chúng tôi đã chuẩn bị xong, có thể xuất phát rồi chứ?
Phương Phương hô lên với Châu Trạch.
- Anh xem.
Trương Yến Phong nhún vai với Châu Trạch.
Ý là lần này hẳn anh không cách nào chối nữa đúng không?
... ... ...
Châu Trạch thực sự rất khó hiểu.
Lúc này, rõ ràng mình nên nằm trên giường trong phòng sách, bên cạnh có Oanh Oanh ngủ cùng với chính mình, hoặc uống cà phê cầm báo chí đã được ủi phẳng, thảnh thơi mà nằm trên ghế sofa.
Kết quả là.
Hiện tại mình lại có thể ngồi trên ghế đẩu nhựa.
Đỉnh đầu là một lều nhỏ.
Bốn phía.
Lại là khu quân sự của trường học.
Thật ra, Châu Trạch vốn tưởng rằng chuyện này đã qua, dù sao thì lễ quốc khánh cũng đã kết thúc, theo lý thuyết hẳn khóa quân sự cũng đã sớm kết thúc.
Ai biết dường như bởi vì vài ngày trước Thông Thành mưa nhiều ngày, cho nên lãnh đạo trường học lại có thể kéo dài khóa quân sự.
Phỏng chừng chuyện này khiến không ít học sinh ở trong ký túc xá cầu mưa cảm thấy trái tim vỡ vụn trên đất.
Cũng may, hiện tại đã sắp vào thu, cũng không còn nóng như trước, hiện tại huấn luyện quân sự thật sự thoải mái dễ chịu hơn rất nhiều so với việc bị huấn luyện vào một tháng trước.
Trên bãi tập có không ít sinh viên, xếp thành từng hàng thẳng tắp, huấn luyện viên đều rất trẻ tuổi, đương nhiên, cũng có một số người tuổi tác hơi lớn một chút.
Châu Trạch cảm thấy, đoán chừng thiếu huấn luyện viên.
Bởi vì lúc đi vào cửa anh nhìn thấy hai bảo vệ cửa cũng mặc đồ rằn ri có logo huấn luận viên quân sự.
Bảo vệ cửa không phải loại ông lão ông cụ, đoán chừng trước đây bọn họ đã từng đi lính, cho nên bọn họ mặc đồ cùng màu đứng làm huấn luận viên cũng rất quy phạm.
Ông chủ Châu không khỏi nghĩ đến.
Nếu những sinh viên tới huấn luyện quân sự này nói chuyện phiếm khoác lác với nhau:
- Ha, huấn luyện viên của chúng tôi nói anh ta là thiếu úy.
- Huấn luyện viên của chúng tôi nói anh ta là trung úy.
- Ha ha, huấn luyện viên của chúng tôi là bảo vệ cửa!
Nghĩ tới đây.
Khóe miệng Châu Trạch còn lộ ra nụ cười mỉm.
- Cầm cẩn thận, đi vòng qua, đi, đi thôi!
Bên cạnh phòng chữa bệnh là phòng nước, lớp nào không có nước sẽ phái học sinh tới đây lĩnh bình nước lọc trở về, tạm thời ký sổ.
Phương Phương ngồi ở đây, không có chuyện gì làm.
Hy vọng cho tới trưa không phát hiện người nào bị cảm nắng té xỉu.
Dưới cơn buồn chán, cô ấy dứt khoát chạy tới phòng nước sát vách nói chuyện phiếm và hỗ trợ.
Dựa vào thân thể của cô ấy, một người khiêng ba thùng nước cũng không cảm thấy quá sức.
Có lúc huấn luyện viên phụ cận dạy các học sinh hát.
Hát đơn giản là


đoàn kết là lực lượng





bắn bia trở về


.
Đương nhiên.
Còn có


trong quân lục hoa


.
Trước đây, nhờ đội hình gần nhất cùng hát "gió lạnh thổi bay lá rụng, quân đội là một đám lục hoa... ..." thì.
Phương Phương cũng gân giọng lên hát.
Đừng nói, mập mạp thật sự có ưu thế, hơi dài, Phương Phương hát rất dễ nghe, khiến đám sinh viên ở đội hình bên cạnh không nhịn được vỗ tay hoan hô.
Trước đây không tiếp xúc với nhau quá nhiều, Châu Trạch cũng không hay tới "Hiệu thuốc Bách Tính Đại" bên cạnh phòng sách vốn thuộc về mình.
Nửa ngày tiếp xúc này, Châu Trạch phát hiện Phương Phương thật không tệ.
Có thể nói rằng, mập mạp, nhất là nữ sinh lớn lên mập mạp, từ nhỏ đến lớn, các cô ấy đã phải đối mặt với áp lực cực đại, còn có thể rộng rãi thoải mái như vậy, thật không dễ dàng.
Về phần Trương Yến Phong.
Nhớ tới anh ta, Châu Trạch lại tức giận.
Vừa sáng sớm thằng này đã kéo mình qua đây, kết quả bản thân mình đi rồi, nhóm sinh viên đại học năm nhất này ban ngày thì quân huấn, buổi tối lại tiếp nhận "cảnh huấn".
Chịu trách nhiệm giảng dạy thuật phòng lang cho đám nữ sinh, còn nói tới chuyện lừa đảo qua tin nhắn hay bạo lực học đường.
Những chuyện nhìn như là chuyện nhỏ này, nhưng quả thật rất trọng yếu, nhất là đám sinh viên, bị lừa đảo tin nhắn rất nhiều lắm.
Nhìn vậy có thể thấy, thật ra lãnh đạo trường học này rất sáng suốt, hiểu được biến báo.
Đời trước, lúc Châu Trạch lên đại học cũng từng trải qua huấn luyện quân sự, thật ra, dưới cái nhìn của anh, phần lớn khóa huấn luyện quân sự ở trung học phổ thông hay đại học, bản chất mục đích đơn giản chỉ là diễn luyện cho học sinh cách xếp thành hàng chỉnh tề.
Khiến đám lãnh đạo trong trường phất tay kiểm duyệt, kêu một tiếng "các em khổ cực", "chào các em"…
Toàn bộ đám sinh viên sẽ hệt như kẻ ngu thao luyện mười ngày nửa tháng, chỉ vì khiến đám lãnh đạo trong trường học có thể nhận được danh hiệu "thủ trưởng số một".
- Này, dường như sẽ không có người nào cảm nắng, buổi chiều tôi đi về trước, mấy người tiếp tục ở lại chỗ này.
Ông chủ Châu chuẩn bị rút lui.
Đều là nhân viên trong tiệm, ai cũng sẽ không đần độn chỉ trích ông chủ không thể "đồng cam cộng khổ".
Vừa lúc, có hai nam sinh đi tới phòng nước bên cạnh, phòng nước là do sinh viên năm cuối tổ chức, cũng là bọn họ chịu trách nhiệm ghi sổ, chờ sau khi khóa huấn luyện quân sự kết thúc, tiền nước sẽ do các lớp thống kê rồi thu lại, dường như đều nộp cho hội học sinh.
Ban nãy có hai nam sinh tới, dường như đến để hỏi thăm, trò chuyện thật vui vẻ, Phương Phương ở chỗ này hỗ trợ bưng nước, thế nhưng bọn họ lại làm như không phát hiện.
Lúc này, có hai sinh viên mới đi tới, dường như bọn họ có quen biết nữ sinh chịu trách nhiệm trông phòng nước, dù sao trường học cũng mở khóa huấn luyện quân sự muộn, cho mọi người có thời gian làm quen lẫn nhau.
Một sinh viên trong đó đi tới hô lên với nam sinh đang nói chuyện vui vẻ:
- Dương Nghị học trưởng, chúng em tới nhận nước. – Sinh viên mới hô lên.
Lúc này, nam sinh đang nói chuyện trời đất với bạn nữ kia bỗng nhiên lạnh mặt xuống.
Bên cạnh, một học sinh của hội học sinh lập tức lớn tiếng quát hai học sinh mới tới kia:
- Đám học sinh mới các người có hiểu quy củ không vậy? Chú ý thân phận và cách nói chuyện của mình một chút!
- Tên của Dương chủ tịch là thứ để các người gọi như vậy sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận