Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 984: Thu phục (1)

Cửu đại thần thú của Đông Bắc.
Lão đầu vừa tức giận là đã phun ra tám con.
Xong rồi.
Lão đầu mà gãi gãi sau ót, có lẽ cũng là có chút chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, suy nghĩ:
- Còn thiếu cái gì nữa?
Châu Trạch 1 vừa khởi động xe tử vừa trả lời:
- Đồ bê dẹt. (heo rùa trong tiếng Đông bắc)
...
- Oanh Oanh à, cô xem phương án thiết kế này thử một chút đi, tôi giúp cô giữ nguyên chỗ này, giữ lại làm phòng trò chơi đi, không gian cũng khá lớn, đợi sau này tôi lại lựa chọn một vài trò chơi lưu hành, cùng đặt ở nơi đó.
Lão đạo đưa bản thiết kế cho Oanh Oanh đi xem.
- A, giữ lại một cái máy tính là được rồi nha, không cần không gian lớn như vậy.
Oanh Oanh không quan tâm chuyện này.
- Như vậy không được, bây giờ diện tích lớn hơn rồi, tôi phải thiết kế theo hướng không gian rộng rãi, phòng thể dục, phòng chiếu bóng gì đó nha, đều phải có hết.
- Lão đạo, thật sự vất vả cho ông rồi.
- Không việc gì, không có chuyện khổ hay không.
- Đến nếm thử món ăn này một chút đi, vừa vặn nghỉ ngơi một chút.
- ... - Lão đạo.
Đừng nói.
Lão đạo phát hiện Oanh Oanh tiến bộ thực sự rất nhanh.
Ít nhất.
Phần dưa chuột muối này có thể cho vào miệng rồi.
Lắc lắc bút máy, tiếp tục ừng ực ừng ực mà uống nước, thỉnh thoảng lại liếc về liếc mắt nhìn về trận đấu truyền hình trực tiếp đang chiếu trong TV.
Nhìn thấy 3 - 0 rồi.
Trong lòng lão đạo cũng bất đắc dĩ một hồi.
Thua rồi, không đủ sức để xoay chuyển càn khôn rồi.
Lão đạo cũng không coi là người hâm mộ chính thức, cũng chỉ là bình thường sẽ xem một chút, thắng thì vui vẻ, thua cũng lười mắng.
Ông ấy cũng không nhìn ra được cửa thắng thua hay ý đồ chiến thuật gì đó.
Chỉ nhớ, 20 năm trước, nhìn thấy mấy người trong TV, mỗi người đều có cơ bụng, bây giờ nhìn lại, toàn bộ đều là đám bạch trảm kê* quái quỷ gì vậy. (* gà da trắng, ý chỉ nhìn yếu đuối)
Vào lúc này.
Điện thoại di động của lão đạo reo vàng, hơi nghi hoặc một chút mà nhận điện thoại.
Nói:
- Alo, xin chào, tôi là Lục Phóng Ông, a, ừ, chuyện này, có quen, cái gì, cái gì, làm sao có thể!
Lão đạo cúp điện thoại di động.
Đứng lên.
Không ngừng thở hổn hển.
Oanh Oanh buộc tạp dề từ trong phòng bếp ló người ra.
Nói:
- Sao vậy, lão đạo?
Trong phòng bếp.
Còn có Phật nhảy tường* đang hầm. (*tên một món ăn)
- Không có chuyện gì, không có chuyện gì, không, không, là có chút chuyện, tôi đi ra ngoài một chuyến, đi ra ngoài một chuyến.
Lão đạo nắm chặt điện thoại mà đi ra ngoài.
Lảo đảo.
Nhìn có chút hồn phách lên mây.
Oanh Oanh có chút bất đắc dĩ nhìn vào trong phòng bếp một chút.
Nói:
- Chờ luật sư An trở lại mời luật sư An ăn đi.
Ngược lại, đến cà phê hết hạn mà luật sư An cũng có thể uống được.
Những thứ này.
Chắc không thành vấn đề chứ?
Về phần nói để ông chủ nếm thử một chút.
Ha ha.
Oanh Oanh không nỡ nha.
...
- Trong cơ thể đứa cháu cố này, là gì vậy?
Lão già mũi đỏ có chút dè đặt mà nhìn Châu Trạch.
Trong giọng nói.
Còn mang theo chút dè dặt.
Ngược lại không phải là nịnh hót, đơn thuần chỉ là sau khi từ chỗ của luật sư An biết được một ít chân tướng bên trong, có chút bị hù dọa đến lo lắng bất an.
Nghĩ lại lúc đó.
Sau khi luật sư An cẩn thận kiểm tra chứng nhận quỷ sai lấy được từ chỗ Châu Trạch.
Trực tiếp quỳ xuống:
- Thuộc hạ An Bất Khởi tham kiến ông chủ!
Lão già mũi đỏ như hiện tại, thật ra thì đã coi là dè dặt hơn rất nhiều rồi.
Dù sao ban đầu An Bất Khởi đã hoàn toàn tuyệt vọng, mà vị, dù là nhân duyên sự nghiệp của anh ấy không còn nữa, dù sao cũng còn một thân phận tuần sứ.
Cũng không phải cố ý đắn đo gì đó, dù sao ông ta cũng không giống An Bất Khởi, An Bất Khởi là vò đã mẻ lại còn sứt, không còn gì để mất nên đánh cược toàn bộ, ông ta còn chưa tới mức độ đó.
Bây giờ.
Nói lời thật lòng.
Vẫn là phải xem thử rốt cuộc thằng cháu cố nhà mình có dính dáng bao nhiêu với đám người này.
- Giải Trãi.
Châu Trạch rất dứt khoát phun ra hai chữ.
Không giới thiệu thêm Giải Trãi tốt như thế nào, Giải Trãi thật lợi hại, Giải Trãi rất ghê gớm.
Bởi vì không cần thiết.
Hai chữ Giải Trãi…
Đủ để chứng minh tất cả.
- Giải... Trãi! ! ! ! ! !
Lão già mũi đỏ gần như thét lên.
Châu Trạch có chút bất ngờ liếc mắt nhìn lão đầu, đoán không sai, chắc là luật sư An đã tiết lộ cho ông ta một vài chuyện của tiệm sách, nếu không lão đầu này cũng sẽ không mượn cớ nói lời cảm ơn chuyện của cháu cố mà ngồi lên xe của anh.
Phản ứng lớn như vậy.
Là do trước đó ông ta hoàn toàn không tin phải không?
- Đến đây, cháu ngoan à, cháu ngoan ơi, để cho ông sờ một cái nào, sờ một cái nào.
Lão già mũi đỏ đưa tay.
Chạm vào mặt của lão Trương một cái.
Làm cho Lão Trương cực kì ngượng ngùng.
Nhưng không còn cách nào khác nha.
Bối phận của vị trước mắt này, so với ông nội của anh ấy còn cao hơn một tầng.
Người ta muốn ngậm kẹo đùa cháu.
Bạn có thể trách được sao?
Có thể không phối hợp một chút sao?
- Cháu ngoan à cháu ngoan, trước kia đã cảm thấy kỳ quái, đùa cái gì vậy chứ, cứng rắn như vậy, rõ ràng là vào cơ thể của một kẻ ngu si.
Nhưng dùng kẻ ngu ngốc lại dùng đến lợi hại như vậy.
- ... - Lão Trương.
- Chẳng trách không thể phong ấn được, pháp thú nha, là pháp thú đó nha.
Vừa nói.
Lão già mũi đỏ mà lại dè dặt nhìn Châu Trạch.
Hỏi:
- Ngài thật sự là vị kia, vị kia, là… chủ nhân của U Minh Chi Hải trong truyền thuyết?
Châu Trạch gật đầu một cái.
Lão già mũi đỏ mà đưa tay sờ cằm của mình một chút.
Có chút hơi khó.
Ông ta không tin nha.
Phân thân của Giải Trãi.
Ngàn vạn lần.
Đây là ai cũng biết chuyện.
Chỉ cần có mã số hành chính ở phía bên cục công an hay tòa án.
Cơ bản đều có phân thân Giải Trãi bảo vệ.
Nói đùa một chút, nhét vào, hệ số nguy hiểm có vẻ lớn, nhưng nói như thế nào đây, vật hiếm là vật quý, không phải sao?
Thế nhưng.
Vị kia.
Vị kia thế nhưng là chủ nhân đầu tiên của địa ngục nha!
An vị ở trước mặt mình?
Còn đang lái xe?
Sao lại không chân thực như vậy cơ chứ?
Không phải là An Bất Khởi gạt lão tử đó chứ?
Châu Trạch liếc mắt nhìn lão đầu, có thể nhìn ra được, thật ra lão già không hoàn toàn tin tưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận