Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1122: Phong vân (2)

Chẳng qua là, lần hành động luyện binh lần này, giống như là vừa mới bắt đầu đã kết thúc rồi, luôn cảm thấy có chút chưa thỏa mãn.
Ông chủ Châu ngồi chồm hổm xuống.
Đưa tay sờ cằm của chính mình.
Thật vất vả mới có một lần tập trung được nhiều người như vậy.
Có nên chơi thêm chút gì đó hay không?
À.
Đúng rồi.
Châu Trạch quay đầu lại nhìn về phía Hứa Thanh Lãng – người đang phong ấn Canh Thần, hỏi:
- Lão Hứa à, đã xác định được vị trí của sư phụ anh chưa?
Hứa Thanh Lãng vừa cầm chu sa vẽ bùa vừa lắc đầu một cái, nói:
- Vẫn chưa xác định được.
- Vậy cũng phải dành ra chút thời gian thôi.
- Ông ấy đang di động, không có cách nào chắc chắn được vị trí cụ thể.
- ... - Châu Trạch.

Màu sắc của địa ngục, vẫn luôn âm trầm.
Thật ra thì, sống lâu rồi, cũng thành thói quen.
Giống như những người ở trong đại mạc hay vùng núi non vậy, ở lâu, cũng sẽ cảm thấy không còn gì đặc biệt nữa.
Những “người” đó bao gồm cả anh sau khi thành “quỷ”.
Xét trên năng lực thích ứng với hoàn cảnh, phải nói là tương đối mạnh.
Lúc trước, bên trên địa ngục còn có một vầng huyết nguyệt treo trên cao, mặc dù không có loại cảm giác phong hoa tuyết nguyệt gì đó, nhưng ít ra khiến cho vô số loại người bên trong địa ngục, lúc không có chuyện gì.
Ngẩng đầu.
Nhìn trời.
Ít nhất còn có một vật thể có thể làm cho đôi mắt của mình tập trung một chút.
Bây giờ, sau khi vầng huyết nguyệt kia trở nên nhỏ đi, vào lúc có một vài đám mấy đen quỷ khí nồng đậm che phủ, đã không còn nhìn thấy huyết nguyệt.
Trương lão đầu cưỡi ngựa.
Tiếp tục chạy như điên.
Con ngựa ở dưới người anh ấy hoàn toàn do xương trắng tạo thành.
Vị trí trên trán con ngựa có một lá vùa, đây coi như là vật cưỡi khá thường gặp của quan sai ở trong địa ngục.
Bốn phía, là một mảnh trắng xóa, ở trong địa ngục, thực sự rất hiếm thấy cái loại hoàn cảnh chung quanh hoàn toàn không có chút màu đen nào như thế này, nơi này cũng tính là một chỗ đi.
Nơi này coi như là bên rìa địa ngục, trên thực tế địa ngục rất rộng lớn, rất lớn, nhưng phần lớn diện tích đều bị sương mù chướng khí bao trùm, có rất ít người tiến vào.
Cho nên, phần khi vực trắng xóa này, coi như là “cực tây” theo nghĩa hẹp đi.
Trên mặt đất màu trắng, không phải là tuyết, mà là một loại kết tinh quỷ khí rất đặc thù.
Đệ nhất Thái Sơn Phủ Quân đột nhiên xuất hiện, từ sau khi chủ nhân của U Minh Chi Hải ngã xuống, cục diện hỗn loạn của địa ngục, mà khu vực này, chính là nơi mà Đệ nhất Phủ Quân đã phong ấn đám cự bá làm loạn địa ngục lúc đấy.
Cho dù là Thập Đại Diêm La bao gồm cả Địa Tàng Vương Bồ Tát, có lẽ cũng không biết được trong những năm tháng xa xưa đó, rốt cuộc thì Đệ Nhất Thái Sơn Phủ Quân đã phong ấn bao nhiêu nhân vật khủng bố ở nơi này.
Mà lâu ngày, linh khí khổng lồ hình thành ở khu vực này, dẫn đến nơi này sẽ thường xuyên xuất hiện một vài dị tượng khủng bố, ẩn giấu rất nhiều nguy hiểm.
Cũng vì vậy, nơi này cũng là khu vực “rất hoang sơ” ở trong địa ngục.
Cho dù là các quan sai phụng lệnh canh gác ở nơi này, cũng xem việc bị phân đến nơi này là một loại giáng cấp hoặc là đi đày.
Sự thật cũng đúng là như vậy, ban đầu Canh Thần, sau khi bị luật sư An gài bẫy, đã bị đày đến nơi này.
Ở nơi này, cho dù là mức độ hao tổn quan sai của âm ti, cũng là cực cao, bởi vì luôn xuất hiện một vài tình huống ngoài ý muốn mà không cách nào giải thích được, phía bên âm ti cũng chỉ ngầm thừa nhận mức độ hao tổn này, cũng không phí công sức tới nơi này tiến hành điều tra khắc phục gì đó.
Lúc cách nhau lâu như vậy rồi, tuy nói chắc chắn phần lớn sự bá bị phong ấn năm đó đã bị bào mòn đến sạch sẽ, nhưng khẳng định vẫn còn một phần nhỏ tiếp tục kiên trì, nhưng những vị có thể nuốt cục tức tiếp tục cứng đầu tồn tại dưới loại điều kiện cực đoan như thế này, tuyệt đối không phải kẻ hiền lành gì đó.
Cộng thêm sau này, cứ cách mỗi một trăm năm Phủ Quân các đời cũng sẽ tới nơi này gia cố tu bổ trận pháp, mà công việc bảo vệ này, từ sau khi Thái Sơn Phủ Quân đời cuối cùng mất tích, đã bị chấm dứt.
Cho nên, rốt cuộc tác dụng của trận pháp ở nơi này còn sót lại được mấy phần, ai cũng không nói rõ được.
Trương lão đầu dừng ngựa lại.
Nhìn ngọn núi cao ngất ở trước mặt.
Nghiến răng nghiến lợi.
Nổi giận mắng:
- Một đám giá áo túi cơm, đám người bỏ trốn đó, đã lâu như vậy rồi, vẫn còn chưa sắp xếp đội ngũ canh gác mới sao?
Trương lão đầu thật sự có chút dở khóc dở cười đối với cái kiểu vận hành chậm chạp như thế này.
Phảng phất như bản thân đã trở về Đại Thanh triều lúc còn sống.
Lúc đó.
Cũng là dáng vẻ như vậy.
Sau đó, sau khi ông ta chết không lâu.
Đại Thanh của ông ta đã biến mất…
...
Có lẽ, trong mắt những cô hồn dã quỷ ở bên ngoài, âm ti vẫn là sự tồn tại khủng bố cao đến không thể chạm vào được, nó cao cao tại thượng, xúc tu của nó rải rác ở khắp địa ngục đồng thời còn kéo dài đến tận dương gian.
Ý chí của nó, giống như là ý chí của địa ngục.
Nhưng mà.
Thông thường, những thứ mà người bên ngoài nhìn thấy đều rất không chân thực, nguyên lý giống như mấy năm trước, ở hai bên đường cao tốc của dương gian có xây rất nhiều tấm ngăn nhằm che khuất đi những căn nhà ảm đạm ở hai bên đường vậy.
Chỉ có người ở bên trong, mới có thể thực sự cảm nhận được, mảnh đất dưới chân mình này, rốt cuộc đã không còn đáng tin cậy nữa.
Tuần sứ, nhất là những tuần sứ canh gác ở âm ti, coi như là nhân viên tầng trung.
Trong số vài người mà Châu Trạch đã tiếp xúc, luật sư An cả ngày kêu “gió đã thổi, gió đã thổi”, Phùng Tứ thì giúp đỡ những đại nhân vật của địa ngục làm chuyện riêng mà không chút che giấu, thật ra thì bọn họ đã đưa ra lựa chọn, có rất nhiều người cũng đã đưa ra lựa chọn giống như họ, vào trước khi chiếc thuyền này chìm, tất cả mọi người đều đang tìm lấy cái phao cứu sinh thuộc về mình.
Trương lão đầu giục ngựa tiếp tục chạy về phía trước.
Đi vào bên trong khe núi.
Bên trong, đá tảng chồng chất, khe hở trong bóng tối, khiến cho người ta có một loại cảm giác bị giám sát, rất không thoải mái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận