Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 591: Lại nghịch ngợm!

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Vô Tà
--------------------
Châu Trạch nghiêng đầu, nhìn lên chiếc giường bên cạnh mình.
Cô gái vẫn đang cầm điện thoại di động như trước, trong tai vẫn còn đang đeo tai nghe, dường như đang xem bộ phim Hàn nào đó.
Cô ấy và cô em vợ trông có ba phần giống.
Ừm.
Ba phần này ở chỗ đều rất xinh đẹp.
Trước cảnh tối lửa tắt đèn cộng thêm ấn tượng từ những lời anh nghe đám hội trưởng Dương nói với nhau trong quán đồ nướng lúc trước, anh luôn cảm thấy khi anh đẩy cửa phòng ký túc xá đen nhánh này ra, người cô đơn lạnh lẽo ở trong phòng một mình nhất định là cô em vợ.
Bản thân mình thân là một người đàn ông.
Hơn nửa đêm chạy đến ký túc xá nữ sinh.
Xốc chăn của người ta lên.
Sau đó lại bình phẩm từ đầu tới đuôi cặp chân dài trong chăn một lần.
Hành động này.
Đủ để đủ để ngang hàng tịnh luận với chuyện mình bị phun nước tiêu đen lúc trưa.
Ai biết chỉ khi nhìn Châu Trạch lại nhìn qua, ánh mắt của nữ sinh này mới nhìn thoáng qua Châu Trạch.
Không thét chói tai.
Không chửi rủa.
Không có bất kỳ kinh hoảng gì.
Thậm chí ngay cả lông mày cũng không hề nhíu lấy một lần.
Dường như cô em vợ mở đèn ký túc xá ảnh hưởng tới bầu không khí xem phim của cô ấy.
Nghiêng người sang.
Quay vào trong.
Nhưng cô ấy còn chưa phủ mảng chăn bị Châu Trạch xốc lên lúc trước.
Vì thế lần xoay người này, bộ phận rất tròn vểnh lên cùng với cặp chân dài của cô ấy cùng nhau lộ diện trước mặt Châu Trạch.
Giống như đang cố ý thị uy.
Còn run một cái.
Nếu lúc này là nguyệt hắc phong cao.
Phỏng chừng ông chủ Châu đã không nhịn được mà vươn tay vỗ lên.
Khiến cơn sóng này lại tiếp tục cuộn trào.
Nhưng ai bảo hiện tại cô em vợ còn đang đứng ở cửa đây, mặc dù nói mình và bác sĩ Lâm đã như gần như xa, cũng rất ít liên hệ, nhưng trước mặt vãn bối kiểu gì cũng phải chú ý một chút mặt mũi.
Đặc biệt là vị trên giường không có chút rung động nào này còn là bạn học kiêm bạn cùng phòng của vãn bối.
Cũng may.
Cô em vợ đứng ở cửa không nhìn thấy cảnh xuân trên giường.
Châu Trạch đi tới, nghiêm trang nói:
- Đi ngang qua, tới thăm em một chút, bạn cùng phòng của em nói em đã đi tắm.
- A...
Chỗ giường truyền tới giọng nói như có như không.
Cũng không biết là vị kia cố ý nhắm vào Châu Trạch hay chỉ cười vì nội dung phim.
- Ah, vậy chúng ta xuống dưới đi dạo một chút?
- Tốt.
Hai người cùng nhau rời khỏi ký túc xá, tóc của cô em vợ còn ướt, cô ấy vốn định trở lại ký túc xá cầm máy sấy tới phòng nước sấy tóc. Ký túc xá hạn chế công suất, dùng thiết bị công suất lớn sẽ khiến cầu dao bị đứt.
- Không lạnh sao?
Ông chủ Châu cảm thấy tối nay mình nói nhảm hơi nhiều.
Cô em vợ không quan tâm chuyện này, trái lại còn cười cười nghiêng đầu tỉ mỉ quan sát Châu Trạch một chút, nói:
- Nói thật, bỗng nhiên anh chạy đến thăm em, thật sự khiến em cảm thấy rất không quen.
Trước kia, trong thời gian rất lâu.
Ở trong mắt cô em vợ "nghịch ngợm dã man".
Anh rể của mình.
Là một tên rất dễ bị kinh sợ.
Không có bản lĩnh, không có nhãn lực, không quyết đoán, không có thuốc chữa.
Ngoài dáng dấp không tệ ra, thật sự là cái gì cũng sai.
Sau đó, hẳn là một năm trước, đột nhiên người anh rể này như biến thành một người khác, ở nhà dám tỏ thái độ với cha mẹ, sau đó lại càng gói ghém hành lý tới phòng sách ở.
Từ sau lần đó, anh ta chưa từng trở lại.
Sau đó, lại tiếp xúc mấy lần, người anh rể này vẫn luôn khiến mình cảm thấy anh ta như đã biến thành một người khác.
Người này.
Còn có thể thay đổi sao?
- Áp lực học tập có lớn không?
Châu Trạch hít sâu một hơi.
Lại là một câu nói nhảm.
Cô em vợ nhún vai: - Có phải chị em đã nói gì với anh không?
Châu Trạch gật đầu.
- Hiện tại tôi không sao, rất vui vẻ, thực sự, chỉ là nửa năm trước tôi luôn gặp ác mộng, rất dằn vặt, hiện tại cơ bản là em không nằm mơ nữa.
- Ah, vậy là tốt rồi.
- Phốc... ...
Cô em vợ bật cười ra tiếng.
- Này, anh chắc chắn anh vẫn muốn lấy giọng điệu của trưởng bối ra để nói chuyện sao?
Châu Trạch cũng cười cười, hơi lúng túng.
- Nói đi, có phải anh và chị em đã kết thúc rồi không?
- Không kém bao nhiêu.
- Vậy có phải anh đã không còn tính là anh rể em?
- Không kém bao nhiêu.
- Vậy tối nay anh tới thăm em là sao? – Trong mắt cô em vợ lộ ra vẻ cảnh giác, có chút khoa trương làm ra vẻ mà lùi về phía sau một bước, hai tay đặt sau lưng, nói: - Không phải anh nhớ tới nửa cái mông kia không?
Đây đúng là một thời đại cởi mở.
Thật ra rất nhiều bạn nam đều từng gặp phải trường hợp tương tự, cố ý nói một vài lời khêu gợi trước mặt con gái, hy vọng có thể khiến cô gái xấu hổ cúi đầu mà “phun” bản thân mình một tiếng, lại chửi một tiếng "không nghiêm túc".
Nhưng nhiều khi nữ sinh sẽ không hành động theo mong muốn của bạn, sẽ không xấu hổ mà cúi thấp đầu, ngược lại sẽ đáp lại bạn một tiết mục ngắn càng 18+ hơn.
Cuối cùng, chính bạn mới là người cảm thấy xấu hổ, thân là đàn ông thế nhưng bạn lại là người xấu hổ cúi đầu.
- Xem ra em thật sự không sao cả.
Châu Trạch nói.
- Từ Nhạc thối, Từ Nhạc thối, không ngờ anh vẫn cho rằng em có bệnh, đúng không!
Cô em vợ xông tới, đưa chân đá Châu Trạch, đương nhiên, không nặng.
Thật ra, có chuyện cô em vợ vẫn chưa nói, đó chính là từ sau một đêm kia, cô ấy vẫn luôn mơ thấy ác mộng, trong cơn ác mộng có một ác ma xuất hiện nhiều lần, ác ma này có dung mạo rất giống Từ Nhạc.
Anh ta đuổi theo bản thân mình, anh ta ăn bản thân mình.
Mỗi khi bản thân mình đi vào giấc ngủ đều sẽ mơ thấy giấc mơ giống vậy.
Mỗi ngày bản thân mình đều chạy trốn, đây cơ hồ khiến tinh thần của mình lâm vào trạng thái suy nhược và hỏng mất.
Cũng may, theo thời gian đưa đẩy, loại bệnh trạng này biến mất, nhưng vẫn sẽ mơ thấy anh rể của mình, chẳng qua là tốc độ anh ta đuổi theo mình trở nên rất chậm.
Chậm rãi.
Cũng không biết có phải bản thân bị hành hạ lâu, đã trở nên tê dại, cũng không biết có phải vấn đề tâm lý kia đã qua.
Giấc mộng bắt đầu chậm rãi biến vị.
Anh rể của bản thân mình từ ăn bản thân mình.
Hình ảnh chậm rãi biến thành "ăn" bản thân mình.
Mắc cỡ tới có một đoạn thời gian, mỗi sáng sớm khi cô ấy rời giường nhìn tấm đệm ướt đẫm dưới thân mình, chỉ cảm thấy mắc cỡ chết đi được.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao sau đó, cô ấy không dám tới phòng đọc sách tìm Châu Trạch nữa, cho dù cô ấy biết Châu Trạch mở một hiệu sách ở Phố Nam, cô ấy cũng đi qua bên đó mua đồ nhiều lần, nhưng chưa lần nào đi vào.
Trong tiềm thức, cô ấy cảm thấy loại tâm tính và suy nghĩ này của mình rất biến thái.
Đây là anh rể mình, cho dù anh chị đã ly hôn, nhưng anh ấy vẫn từng là anh rể của mình.
Ông chủ Châu còn chưa biết bản thân mình đã bị người con gái này giày xéo trong mơ rất nhiều lần, nhìn cô em vợ sáng sủa như vậy, chỉ cảm thấy áy náy trong lòng tiêu tán không ít.
Đại học danh tiếng, văn bằng tiền đồ và vân vân.
Nhìn như rất quan trọng.
Nhưng so với sự khỏe mạnh của thể xác và tinh thần, căn bản không đáng nhắc tới.
Quan trọng nhất là.
Nha đầu kia không thiếu tiền.
Không chừng vào tương lai không xa, mẹ vợ mình sẽ lại diễn tiết mục tìm người ở rể lên người cô em vợ này.
- Đúng rồi, trong trường học, nên chơi thì chơi, nên học thì phải học, những hội nhóm hay hội học sinh và vân vân, em không cần tham gia.
- Đừng nói nữa, mới vừa rồi tên hội trưởng hội học sinh và mấy người nữa, để bạn cùng phòng của em gọi điện thoại cho em rủ em ra ngoài. Tưởng gọi là em phải đi sao? Em bị thần kinh mới đi.
Cô em vợ trợn trắng mắt.
Hiển nhiên.
Tính cách của cô ấy vốn là như vậy, đối với người bản thân không ưa, cô ấy sẽ không nể nang gì.
- Ừm.
Châu Trạch cũng không nói mới vừa rồi, tên hội trưởng Dương kia bị bản thân mình đánh một trận.
Anh luôn cảm thấy nói chuyện này rất không có ý nghĩa.
Như thằng nhóc chạy tới trước mặt con nhóc khoe chiến tích vậy.
- Đúng rồi, phòng đọc sách của anh làm ăn thế nào?
- Thua lỗ.
- Ah, có thể thua lỗ lâu như vậy cũng thật không dễ dàng, có phải chị em lại cho anh thêm tiền không?
Châu Trạch vốn muốn nói "Không có, tuyệt đối không có".
Nhưng vừa nghĩ tới "Hiệu thuốc Bách Tính Đại" vừa mọc lên bên cạnh hiệu sách nhà mình.
Châu Trạch chỉ có thể im lặng không nói.
Tính là chấp nhận.
- Này, chị em đối với anh cũng đủ hết tình hết nghĩa đúng không?
- Ừm.
Rất hết tình hết nghĩa.
Cho dù chị em có chết đi.
Cũng sẽ băn khoăn về anh.
Tươi sống nhớ thương anh tới chết, lại tươi sống nhớ thương anh sống lại.
Vừa nghĩ đến tận đây.
Bỗng nhiên Châu Trạch rất muốn cười, tuy rằng anh cố gắng nín lại, nhưng khóe miệng anh vẫn co quắp một cái, bị cô em vợ phát hiện.
Cô em vợ sửng sốt một chút.
Lập tức ôm bụng nở nụ cười:
- Đệt, anh đúng là kẻ dễ đắc ý, chưa thấy ai mặt dày như anh, ăn cơm mềm mà có thể ăn tới vui vẻ như vậy.
- Chân thực tới mức khiến người ta cảm thấy anh có chút đáng yêu.
- ... ... - Châu Trạch.
- Uống trà sữa không?
- Uống.
Hai người đi tới quán trà sữa phía trước, quán này được mở trong sân trường, người bên trong đều là học sinh.
- Em muốn vị khoai môn.
- Từ Nhạc, còn anh?
- Trà xanh Nhật Bản.
Trà sữa được làm xong rất nhanh, mỗi người một ly trà sữa, cầm trong tay, như một cặp đôi đi trong sân trường.
- Đúng rồi, Từ Nhạc, cha em nhập viện rồi.
Cô em vợ mở miệng nói.
- Làm sao vậy?
Cô em vợ chỉ chỉ ngực: - Bệnh tim. - Sau đó còn bỏ thêm một câu: - Bị anh và chị chọc tức.
- Chị của em không nói chuyện này với anh.
- Ừm.
- Vì thế anh sẽ làm như không biết.
- Ừm.
- Tốt rồi, anh đi đây, cám ơn trà sữa của em.
- Được, vậy em cũng đi lên, mấy ngày nữa có thi đấu diễn thuyết tiếng Anh, học tỷ năm thứ hai đại học để em sửa bản thảo giúp chị ấy, phiền chết đi được.
- Rõ ràng chính cô ấy có một người bạn trai là du học sinh, không đi tìm bạn trai cô ấy nhờ viết.
- Có phải học tỷ kia họ Từ không?
- Đúng vậy, anh cũng biết?
- Em chán ghét cô ta?
- Đúng vậy, cô ta biết phòng ký túc xá bọn em, em muốn cự tuyệt cũng không tiện cự tuyệt, thật hy vọng cô ta lập tức biến mất.
- Bốp!
Châu Trạch vỗ tay thành tiếng.
- Tốt rồi, cô ấy đã biến mất.
- Phốc!
Cô em vợ vừa hút một ngụm trà sữa, thiếu chút nữa phun ra ngoài.
Cười mắng:
- Từ Nhạc, anh cho rằng anh là ma quỷ sao? Muốn người ta biến mất người ta liền biến mất!
Châu Trạch gật đầu, nói: - Anh là quỷ sai, đặc biệt chịu trách nhiệm câu linh hồn người đi, đây vốn là bản chức của anh.
- Được rồi được rồi, càng nói càng không yên lòng.
- Vậy Trần Nhã có câu hồn anh đi không?
Bỗng nhiên cô em nhiên đến gần Châu Trạch, gần như mặt dán mặt với anh.
- Hừ, em nói cho anh biết, ngày nào anh còn chưa ly hôn với chị em, anh chính là người đàn ông của chị em, chí ít trên danh nghĩa và pháp luật chính là như vậy.
- Đừng cho rằng mới vừa rồi em không phát hiện.
- Lúc đi vào em đã thấy anh đứng bên cạnh giường người ta.
- Hai mắt nhìn chằm chằm người ta!
A.
Bị cô ấy phát hiện.
- Chẳng qua, dù sao thì anh và chị em cũng có thể ly hôn bất cứ lúc nào, anh có ý nghĩ này cũng là chuyện thường tình.
- Nếu không.
- Em lại giới thiệu cô ấy cho anh. – Bỗng nhiên cô em vợ nghiêm trang nói.
Châu Trạch cười cười:
- Được rồi, em cũng biết, chị của em rất cường thế, ở trước mặt cô ấy anh còn không cảm thấy mình là đàn ông, không hề có cảm giác tồn tại, một chút tôn nghiêm cũng không có... ...
Đang nói chuyện.
Bỗng nhiên cô em vợ nghiêng người.
Hướng về phía sau lưng Châu Trạch hô lên:
- Chị!
- ... ... - Châu Trạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận