Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 655: Một đám phế vật (2)

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Vô Tà
---------------------
Ngày sau, bất kể lão Trương trốn tới đâu cũng khó có khả năng chạy thoát lòng bàn tay của đám nhân tài kiệt xuất trong địa ngục.
Không đi tìm anh ta.
Vận khí của lão Trương tốt.
Vẫn có thể hoàn dương.
Chẳng qua.
Còn một điều Châu Trạch không nghĩ ra là.
Hiện tại địa ngục năm bè bảy mảng.
Nhưng địa ngục năm đó chưa từng đoàn kết bao giờ sao?
Trong hình ảnh ký ức của tên ngu ngốc cứng đầu.
Núi thây dưới chân anh ta.
Rõ ràng gặp phải một đám nhân tài kiệt xuất vây công.
Anh ta đã chém giết không biết bao nhiêu người.
Năm đó.
Đến cùng đã xảy ra chuyện gì mới dẫn tới loại tình huống đó xuất hiện?
- Chơi... Đủ... Chưa...
Doanh câu hỏi.
- Là ai đang chơi?
Châu Trạch hỏi ngược lại.
Này giống như hai đứa nhóc cướp máy chơi game.
Một người trong đó vẫn luôn bá chiếm cần điều khiển.
Chiếm đoạt rất lâu sau đó.
Còn ném cho bạn một câu:
- Chúng ta chơi lâu lắm rồi, đi làm bài tập thôi! Nếu không sẽ hổng kiến thức!
Châu Trạch do dự một chút, hỏi:
- Kêu giờ?
- Ừm... ...
Thời gian.
Không nhiều lắm.
Doanh câu không nói Châu Trạch cũng có thể cảm giác được.
Lúc này doanh câu như một chiếc muôi có lỗ.
Cho dù lúc trước anh ta đã nuốt Bình Đẳng Vương.
Nhưng từ lúc đó tới nay.
Anh ta đã tiêu hao không ngừng.
Anh ta còn chưa phục hồi như cũ.
Đây không phải phục hồi như cũ chân chính.
Hơn nữa anh ta còn không có thời gian đi cắn nuốt mấy tên đầu sỏ khác.
Bởi vì anh ta không có thời gian tiêu hóa chúng, cũng không có khả năng khiến mọi người chờ anh ta nuốt xong, ngủ nửa tháng sau lại tới đánh nhau.
- Màn đặc sắc sau cùng đã tới rồi sao?
- Ừm... ...
- Là cái gì?
Doanh câu do dự một chút.
Cười nói:
- Là... Phật...
Ánh mắt doanh câu nhoáng lên, trực tiếp nhìn chằm chằm một mảnh mây đen xa xa, sau đó vọt tới.
Đông đảo nhân tài kiệt xuất địa ngục, kể cả Đại Trường Thu hai mắt đỏ bừng phía dưới.
Lúc này hô hấp của tất cả cũng vì đó mà căng thẳng!
Anh ta muốn đi.
Rốt cục anh ta cũng đi.
Anh ta thực sự thực sự đi!
Thật ra mọi người đều đang mong đợi.
Anh ta đi tìm người kia.
Chính là chưởng khống giả địa ngục âm ty chân chính!
Đại Trường Thu nhìn nhìn quần áo trống rỗng trong tay.
Cắn răng.
- Xôn xao!
Khói đen bị xốc lên.
Trước mặt.
Lại vẫn là màu đen.
Một đầu sinh vật thật lớn che khuất bầu trời xuất hiện trước mắt!
Châu Trạch nhớ kỹ trước đây khi đến trường, anh đã từng học


Tiêu Dao Du


.
Nhưng thứ trước mắt.
Tuyệt đối phải lớn hơn rất nhiều so với miêu tả trong


Tiêu Dao Du


!
Ánh mắt kia.
Lớn đến khiến người sợ hãi.
Mèo mun lớn lúc trước.
So với thằng này.
Hoàn toàn chính là Hello Kitty.
Doanh câu đang nhìn nó.
Nó cũng đang nhìn doanh câu.
Nhưng Châu Trạch tinh tường, có thể…
Nhìn thấy sợ hãi!
Từ trong đôi mắt kia!
Doanh câu trực tiếp giẫm lên trên người nó.
Nó đang run rẩy.
Vậy mà.
Phía trên tuy rằng rất lớn.
Lại rỗng tuếch.
Trên bạch liên pháp tòa duy nhất.
Cũng không có ai.
- Phật... Đâu...
Một bóng đen.
Xuất hiện ở sau lưng doanh câu.
Là một gã nam tử mặc áo bào đen.
Hẳn là người đàn ông này Đế Thính huyễn hóa ra.
Lúc này.
Anh ta phá lệ tôn kính mà khom lưng hành lễ.
Cung kính nói:
- Bồ Tát chưa tới.
- Ở... Nơi… Nào...
- Bồ Tát đi.
- Đi... Đâu...
- Bồ Tát đi nơi ngài ấy muốn đi.
Doanh câu nhíu nhíu mày.
Chân giẫm một cái.
- Oanh!
Thân thể to lớn của Đế Thính trong nháy mắt run lên.
Nếu nhìn từ đàng xa đi.
Có thể tinh tường nhìn thấy trên bầu trời to lớn kia có một mảng trực tiếp lún xuống!
Xa xa.
Có năm hư ảnh pháp thân to lớn hiển hiện.
Là năm vị Diêm La!
Doanh câu đi đánh người khác.
Âm ty vui vẻ nhìn thấy.
Tương đương với biến tướng tước bỏ thuộc địa.
Nhưng nếu doanh câu ra tay với Đế Thính.
Đám Diêm La không thể ngồi yên!
Người đàn ông mặc áo bào đen do Đế Thính biến thành run lên.
Thoạt nhìn rất thống khổ.
- Nói... ...
Doanh câu lại đạp xuống một đạp!
- Oanh!
Người đàn ông mặc áo bào đen trực tiếp tiêu tán.
Thân thể cao lớn của Đế Thính phát ra một tiếng kêu rên.
Qua hồi lâu.
Người đàn ông mặc áo bào đen mới một lần nữa ngưng tụ lại.
Lần này.
Anh ta gần như quỳ sát xuống.
Anh ta rất thống khổ!
- Không... Nói... Cho... Ta... Vậy... Xem... Hôm nay... Ta có thể...
- Chém... Mấy cái... Diêm... La...
Ý rất trực tiếp.
Cũng rất dứt khoát.
Âm ty này không phải do Địa Tạng Vương Bồ Tát buông rèm chấp chính sao.
Tốt lắm.
Mày không nói cho tao anh ta ở nơi nào.
Tao sẽ dùng thời gian còn lại của bản thân.
Trực tiếp khai chiến với âm ty của mày!
Nhìn xem trước khi tao lực tẫn.
Còn có thể chém giết mấy cái Diêm La.
Có thể rút gân lột da tên Đế Thính này hay không!
Ngai vàng xương trắng ngồi ngán rồi.
Đổi qua một tấm da thú!
Âm ty này.
Xem tao có thể triệt để hủy diệt nó đi hay không!
Cả mấy tên hoạn quan phía dưới kia.
Xem tao còn có thể lại giết thêm mấy người hay không!
Doanh câu cũng không có loại tư tưởng giác ngộ rằng âm ty sụp đổ, địa ngục rối loạn, dẫn tới sinh linh đồ thán.
Năm đó anh ta làm ông chủ phủi tay.
Địa ngục rối loạn không?
Âm Dương rối loạn không?
Âm Dương, không có ai, cứ vận chuyển rập khuôn, nên chết thì chết, nên sống thì sống!
- Ngươi dám!
- Lớn mật!
- Làm càn!
Mấy vị Diêm La đi ra quát lớn!
Bọn họ đại biểu cho thể diện của âm ty.
Đại biểu cho uy nghiêm của âm ty.
Sao có thể tùy ý doanh câu đạp lên như vậy!
Lúc này.
Doanh câu lại nhớ lại vị Phật đã đứng trước cửa hô mình đi nhầm trước đây.
Trong lúc nhất thời.
Anh ta có vẻ hơi buồn chán.
Anh ta vẫn luông cảm thấy rất hứng thú với "Phật".
Bởi vì lúc anh ta được sinh ra đời, thế gian không có Phật.
Đối với anh ta, Phật là một chuyện rất mới lạ, anh ta hiếu kỳ, anh ta muốn hiểu rõ.
Nhưng những chuyện mới lạ này.
Đều thích thuận theo tâm như vậy sao?
Lại vào lúc này.
Trên bạch liên pháp tòa bỗng toát ra một đạo Phật quang.
Một bóng người mặc áo cà sa không thấy rõ khuôn mặt hiện ra.
- Ngã phật từ bi!
Trong giọng nói của bóng người.
Tràn đầy khí tức trách trời thương dân.
Năm hư ảnh Diêm La ở đây cùng nhau hành lễ.
Phía dưới.
Rất nhiều phán quan trong hàng ngũ âm ty.
Cũng cùng nhau hành lễ.
Bọn họ hành Phật lễ!
Doanh câu bỗng nhiên phẫn nộ.
Ánh mắt anh ta quét về phía mấy tôn Diêm La chỗ này, sau đó lại nhìn về phía những tên mặc trang phục phán quan, cầm pháp khí phán quan trong tay.
Đây là một loại phẫn nộ chân chính.
Cũng là một loại nộ kỳ bất tranh(1) sâu sắc.
(1) Nộ kỳ bất tranh: cảm thấy tức giận vì ai đó không biết phấn đấu, cố gắng, tranh đua…
Là thất vọng và oán giận của chủ địa ngục ban đầu đối với đám chủ địa ngục đương đại.
Lúc này.
Đột nhiên doanh câu cảm thấy.
Vị Bình Đẳng Vương Lục cam nguyện binh giải chính bản thân mình.
Dường như là lương tích sau cùng
Trong âm ty địa ngục.
Lập tức.
Doanh câu cười lạnh một tiếng.
Trực tiếp khinh thường quát lớn:
- Một... Đám... Phế... Vật...
Bạn cần đăng nhập để bình luận