Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 615: Tộc ta đứng đầu (2)

Bé trai nhìn nhìn Châu Trạch, thấy Châu Trạch gật đầu, lúc này bé trai mới thu hồi răng nanh, móng vuốt cũng trở về hình dáng ban đầu, lặng lẽ đứng sau lưng Châu Trạch.
Nhỏ giọng nói:
- Mới vừa rồi vật kia thực sự trói tôi đến sít sao.
Cậu ta muốn đi học.
Thực sự muốn đi học!
Châu Trạch đưa tay vỗ vỗ đầu cậu ta, không nói gì.
Nữ viện trưởng lại rót một bình trà, mời Châu Trạch ngồi xuống.
Châu Trạch cách xa mấy mét, không đi qua, đưa mắt nhìn về phía mặt đất dưới bàn trà.
Nói chính xác hơn.
Nơi ấy hẳn là một chiếc gương.
Trước Châu Trạch tưởng đó là vật phẩm trang sức, cho nên không chú ý quá nhiều, nhưng bây giờ, anh phát hiện nó không được bình thường.
Nữ viện trưởng thấy thế.
Đứng dậy.
Đi tới trên gương.
Sau đó giơ tay lên.
Từng đoàn từng đoàn dầu thắp đèn bắt đầu ngưng tụ dưới chân cô ta.
Cải tạo ra một người giống cô ta như đúc.
Hai nữ viện trưởng đứng đối diện nhau.
Vẻ mặt.
Động tác.
Thần thái.
Giống nhau như đúc.
- Tôi nghĩ mới vừa rồi hẳn anh đã xem qua tượng sáp tôi làm cho anh.
- Tôi nghĩ mới vừa rồi hẳn anh đã xem qua tượng sáp tôi làm cho anh.
Châu Trạch gật đầu.
Nữ viện trưởng đưa tay, véo nhẹ vào bản thân mình, sau đó, cô ta khác bắt đầu tan rã.
Trước, Vương Kha và đám người Châu Trạch đi đến nơi đây, cũng là như thế này bị chế tạo ra tượng sáp.
- Đây là nguyên lý gì?
Châu Trạch có chút tò mò mà hỏi thăm.
Không phải khôi lỗi.
Hơn nữa tượng sáp được chế tạo ra cụ bị tư duy, ý thức giống hệt với bản tôn.
Thậm chí tượng sáp còn sẽ cho rằng mình chính là bản tôn.
Quan trọng nhất là.
Tốc độ chế tạo.
Nhanh như vậy!
Bản thân mình chỉ ngồi ở chỗ này uống trà một lát…
Tượng sáp mình đã trở về uống cà phê tắm rửa.
- Thật xin lỗi, cái này không học được.
Lúc nói những lời này, nữ viện trưởng như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua bé trai còn đứng bên cạnh Châu Trạch, nhìn chằm chằm bé trai.
- Muốn học vẫn có thể học.
Châu Trạch còn có chút không cam lòng.
- Đây là năng lực truyền thừa của tổ tông chúng tôi, là thần thông một nhân vật vô thượng ban cho, trừ tộc nhân của chúng tôi, những người còn lại khó có khả năng học được.
Nghe được bốn chữ "nhân vật vô thượng" thì.
Mí mắt Châu Trạch nhảy lên/
Lại liên tưởng một chút tới "phiên vân phúc vũ".
Vị nhân vật vô thượng kia.
Không phải con hàng ngồi ngủ gà ngủ gật trên ghế đấy chứ?
A.
Rõ ràng anh còn ẩn giấu nhiều thứ như vậy.
Thế mà tên ngu ngốc anh lại có thể không nói với tôi!
- Mời ngồi.
Nữ viện trưởng lại mời.
Châu Trạch ngồi xuống.
Chẳng qua, lần này anh không uống trà, bởi vì trà chát quá.
Dường như.
Người tương đối tự nhận mình có phẩm vị, đều thích uống trà đắng.
- Âm Thủy ba bình, Huyết Đan một viên, cộng thêm một bí cảnh để ẩn thân, đây là giao dịch lúc trước chúng tôi đã đồng ý với Lục Bình Trực, đối với ngài, chỗ ẩn thân hẳn là không cần, dù sao ngài cũng có thân phận công khai.
- Cho nên, Âm Thủy lại thêm một lọ, ngài thấy thế nào?
Châu Trạch bất động thanh sắc nâng chung trà lên.
Quên là trà đắng.
Uống một ngụm.
Đây là vì che giấu lúng túng.
Âm Thủy là gì?
Huyết Đan lại là gì?
Tôi không biết những thứ kia là gì, phải trả lời thế nào mới được đây?
- Là Âm Thủy có thể chế phù sao? Còn có Huyết Đan kia là thứ cho dù cương thi ăn cũng có thể tăng cường khí huyết sao? Tôi rất muốn.
Châu Trạch khẽ nhíu mày, mặt lộ vẻ uy nghiêm.
Bé trai thè lưỡi, sau đó lùi một bước.
- Khụ khụ... ...
Châu Trạch ho khan một tiếng, thật ra, anh biết, tiểu cương thi sợ bản thân mình lúng túng nên cố ý giảng giải.
Âm Thủy có thể đưa cho Hứa Thanh Lãng.
Huyết Đan, dường như có thể đưa lão Trương dùng một chút.
- Giá cả hợp lý không?
Nữ viện trưởng hỏi.
- Tôi hỏi cô một vấn đề. - Châu Trạch đặt ly trà xuống: - Cô có biết chuyện điện thứ chín đã không còn không?
Con ngươi nữ viện trưởng co rụt lại, cô ta không che giấu khiếp sợ của mình.
- Cho nên, cô có biết, khi cô làm giao dịch với dư nghiệt của điện thứ chín, sẽ dính tới thứ gì?
Nữ viện trưởng nhắm mắt lại, dường như đang tiêu hóa tin tức này, sau đó, cô ta mở mắt ra, có chút lười biếng dang tay ra.
Nói:
- Âm ty có biến cố, đó là việc của âm ty, không liên quan gì tới chúng tôi. Mấy nghìn năm qua, tộc tôi và âm ty vẫn nước giếng không phạm nước sông.
- Thậm chí.
- Bàn về bối phận.
- Tộc tôi còn lớn hơn âm ty kia nhiều lắm nhiều lắm, ở trước mặt tộc tôi, bọn họ chỉ là tiểu bối.
Trang bức.
Cô ta đang trang bức!
Hơn nữa bức vị này.
Thật con mẹ nó quen thuộc!
Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây.
Người thắng làm vua người thua làm giặc.
Nữ viện trưởng nói lời này giống như người ôm cổ hô to, năm nay là năm Trung Hoa Dân Quốc thứ bao nhiêu đó…
Nhưng chuyện này không cách nào che giấu sự thực, trước đây bọn họ đã đánh mất giang sơn.
- Tôi phải giao thứ này cho âm ty. Giao cho các người, tôi sợ tôi cũng bị liên lụy.
Tuy rằng anh cũng không biết đây là vật gì, nhưng việc nói lời khách sáo như vậy, mỗi ngày ti vi đều chiếu, ai mà không biết?
Nữ viện trưởng sầm mặt lại.
Thiện ý của cô ta.
Thái độ tốt của cô ta.
Lại có thể đổi lấy một câu trả lời như vậy.
Cô ta lặng lẽ đứng lên, hai tay chống trên bàn trà, lần đầu tiên cô ta thu hồi dáng tươi cười chết tiệt kia.
Rất nghiêm túc mở miệng nói:
- Có lẽ ngài không cần để ý tới âm ty tự thân khó bảo toàn.
- Đợi ngày người ngồi trên ngai vàng xương trắng của tộc tôi tỉnh dậy.
- Địa ngục này.
- Đã định trước sẽ một lần nữa biến sắc!
- Quỷ sai đại nhân.
- Quyết định của ngài hôm nay.
- Có thể sẽ khiến ngày sau ngài sẽ gặp phải lửa giận ngút trời tới từ đại nhân tộc tôi!
- Tất nhiên ngài ấy cũng sẽ đánh xuống kiếp phạt với anh.
- Nhân gian.
- Địa ngục.
- Nơi tầm mắt của chủ tôi đạt tới.
- Anh chắc chắn không chỗ có thể trốn!
Ông chủ Châu đang uống trà nghe được lời uy hiếp dõng dạc này.
Trực tiếp:
- Phốc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận