Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1706: Tốt lắm (1)

Có vài người, vốn đã cao hoặc là đứng ở nơi cao, cho nên ở gần ông trời hơn những người bình thường rất nhiều, có thể nhìn thấy một vài sự thay đổi sớm hơn những người ở bên dưới, từ đó diễn giải ra một loại chuyện được gọi là “ngôn xuất pháp tùy”*.
(*có nghĩa là lời nói ra thì pháp luật sẽ chấp hành nghiêm chỉnh, nếu vi phạm sẽ bị nghiêm phạt)
Một chiêu này, đặt ở trên người của những tu sĩ có thực lực kia, đương nhiên chính là mưa gió sấm chớp, dời núi lấp biển, muốn gió có gió, muốn mưa được mưa.
Đặt ở trên người của những người bình thường, thì chính là sẽ biết được nơi nào sẽ được hoạch định thành khu nhà trường học.
Khung cảnh nơi này, đột nhiên lại trở nên yên tĩnh hẳn.
Ngay cả cơn gió ấm áp này, vào lúc này dường như cũng đã ngừng thổi, tất cả mọi thứ, đều bắt đầu trở nên yên tĩnh.
Lão Trương nhìn qua Châu Trạch một chút trước, sau đó lại nhìn lão đạo một chút, cuối cùng thì nhìn về Bồ tát ở phía đối diện.
Làm một quần chúng hóng chuyện phảng phất như đã đi lạc vào nơi này, anh ấy thực sự không biết sự an tĩnh lúc này, là bởi vì chuyện gì.
Rất nhanh.
Lão Trương cũng không cần hiểu nữa.
Bởi vì khi anh ấy cúi đầu xuống.
Nhìn thấy vị trí lồng ngực của mình.
Ồ hiểu rồi.
Bắt đầu sáng lên!
- Lão Trương!
Châu Trạch đột nhiên đứng bật dậy khỏi giường bệnh.
- Grào!
Đế Thính – kẻ vừa mới bị một quả cam đập bay.
Thật vất vả mới trở về bân dưới đài hoa sen, vào lúc này, dường như anh ta đã cảm nhận được một loại khí tức đe dọa trời sinh.
Anh ta bắt đầu đè thấp người xuống và gầm nhẹ.
Nhưng Đế Thính chẳng qua chỉ gân cổ mà rống một tiếng đầy đè nén, không dám chủ động xông tới, lại vừa rống còn vừa dùng dư quang khóe mắt của mình mà nhìn chăm chú về phía Bồ tát đang ngồi ở bên trên.
Ánh mắt của Bồ tát, cũng theo đó mà rơi lên trên người của lão Trương, trong ánh mắt xuyên qua lớp mặt nạ, mang theo một tia thâm thúy.
Ông ta không nhìn ra được.
Chỉ cảm thấy, dường như toàn bộ mọi chuyện, đều đang bắt đầu phát triển theo một phương hướng khác mà ông ta không thể nào đoán ra được.
Bồ tát, vẫn cơ trí như vậy, cơ trí ở đây, là một lời ca ngợi, Phật giả, cũng là tuệ giả.
(*người nhà Phật, người trí tuệ)
Dưới trướng ông ta còn có Đế Thính – kẻ có thể nghe lén khắp cả bát hoang, trí tuệ của bản thân, cộng thêm mạng lưới thông tin khắp bốn phương tám hướng, tự nhiên có khiến cho tai thính mắt tinh, đồng thời còn nội tâm thông suốt.
Nhưng có một số việc.
Cũng đã vượt ra khỏi cấp độ nào đó, không còn chỉ cần bấm đốt ngón tay là có thể tính ra được, thậm chí, cho dù ở ngay trước mặt bạn, bạn cũng không cách nào nhìn thấu được.
Đúng như khi Bồ tát muốn tìm lão đạo, chỉ cần lão đạo không tìm đường chết tự mình thò đầu ra, ông ta liền thật sự không có biện pháp nào xác định chắc chắn được vị trí của lão đạo.
Mặc dù có thể đi tới nơi này, cũng dựa vào thứ được gọi là tùy duyên, cũng chính là thứ mà dân gian hay gọi là “mèo mù vớ cá rán”.
Chuyện này cần vận mây rất cao, cũng chính vì vậy, bồ tát đã tiêu hao phần công đức rất lớn.
Xác suất mà với người bình thường, có lẽ cả đời cũng không đụng trúng được, nhưng đối với những kẻ ở cấp bậc này như bọn họ mà nói, lại có thể lợi dụng phương thức đặc thù để gia tăng xác suất này lên.
Nhưng mà, cũng chỉ có thể dùng để đụng trúng lão đạo mà thôi, thậm chí lúc này, ngay cả thân phận của Châu Trạch mà Bồ tát cũng không thể nhìn thấu được, mà Giải Trãi ở bên trong cơ thể của lão Trương, lại càng thật sự là đã sớm siêu thoát khỏi sự ràng buộc của thế gian, đã sớm tiến hóa thành một loại quy tắc rồi.
Trước khi hoàn toàn hiện ra hình thái thực sự, Bồ tát cũng khó mà phân biệt được rốt cuộc nó là ai, chỉ là một vài chiêu trò của người đối diện mà thôi.
Ngược lại là Đế thính ở dưới trướng của ông ta, dù sao tất cả mọi người cũng đều không phải người, nói sơ lược, đều cùng là giống loài thần thú cả, ngược lại thì có thể một loại phản ứng bản năng kiểu cùng dấu đẩy nhau.
- Đến loại độ cao này của tôi và ông, còn tin vào vận mệnh sao?
Bồ tát vừa hỏi vừa đứng lên khỏi đài hoa sen.
Ba người trước mắt.
Ngoại trừ lão đạo ra, còn lại, ông ta đều không có cách nào hoàn toàn nhìn thấu được.
Vốn dĩ từ khi bắt đầu, ông ta còn nghĩ rằng đây chẳng qua chỉ là hai người hầu ở bên cạnh Phủ Quân mà thôi, bất phàm thì có thể bất phàm, nhưng rốt cuộc cũng chỉ như vậy mà thôi.
Trên thế gian này, loại những lão bất tử còn sống sót từ thời Thượng cổ cũng chỉ có mấy người như vậy, sao vận may của ông ta có thể tốt như vậy được, thoáng cái lại đụng trúng hết tất cả?
Chẳng qua là, theo ánh sáng xuất hiện ở trên ngực của lão Trương.
Một loại cảm giác nguy cơ cũng bắt đầu ập tới.
Chuyện này khiến cho Bồ tát không thể không hành động trước, chủ động lựa chọn.
Nhưng ông ta vẫn đi không quá nhanh, ông ta vẫn đang muốn củng cố tiểu thế giới Tu Di này cho ổn định trước.
Có một vài chuyện, thật sự là đã khắc vào trong xương, tỷ như, tính cách.
Chuyện này, về mặt bản chất, thì không khác với việc vị trí nhà bạn cao hay thấp, chẳng qua là phương thức thể hiện ra có thể sẽ có thay đổi, hơn nữa, bạn càng cao, có lẽ sự ảnh hưởng đến tính cách của bạn lại càng nghiêm trọng hơn.
Phàm là kẻ tìm kiếm sự ổn định, thứ bọn họ theo đuổi là nắm hết tất cả mọi chuyện trong lòng bàn tay, đây là tính cách của Bồ tát.
Từ khi ông ta là người phàm đến khi vào Phật môn, lại đến Phật giới, sau đó lại từ Phật giới một mình rời đi, đến địa ngục, cho đến sau này khi ngọn Vương kỳ đầu tường thành thay đổi, tranh đoạt với Phủ Quân nhất mạch, cuối cùng là Cửu Thường Thị lên sân khấu.
Mỗi một bước đi của ông ta, đều đã được lên kế hoạch kỹ càng, bước từng bước một, tuy mất đi cảm giác kích thích của thứ mang tên “ngoài ý muốn”, nhưng lại cực kì thực tế.
- Vận mệnh?
Lão đạo cười một tiếng.
Nói:
- Ông có biết là những người nào mới có khả năng đi nói loại lời nói ‘Vận mệnh của tôi thuộc về tôi chứ không thuộc về ông trời’ hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận