Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 736: Sảng khoái! (2)

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: TTTV
-------------------
Luật sư An lắc đầu, lại nở nụ cười, anh thật thích cảm giác ngây thơ này, cảm giác này có thể khiến cho mình cảm thấy mình vẫn còn trẻ tuổi.
Bé gái lại viết một lần.
- Lần này đoán được ra không?
- Không giống chữ, mà giống như vẽ bùa.
- Ừm, vậy em đây lại viết một lần.
Bé gái lại nghiêm túc viết một lần.
Luật sư An rất thích dáng vẻ ngây thơ này của cô bé, hơi bất tri bất giác, khoảng cách rất gần.
Trong không khí đầy rẫy thứ gọi là “Mập mờ”, khắp nơi đều hô hoán lên hơi thở “Viagra”.
- 7... ...
- Là 7K.
- Ừm, ừm?
Luật sư An hơi sửng sốt, có ý tứ gì?
Ngón tay bé gái chỉ dưới môi luật sư An, nói:
- 7K một lần, bao đêm tính khác.
“... ...” Luật sư An!!!
... ... ...
Ông chủ homestay ngủ một mình trong phòng, phía dưới homestay có một nhà kho dưới tầng hầm, được ông sửa thành phòng ngủ của mình, không có cửa sổ, hơi buồn bực và đè nén, nhưng ông vẫn thật thích.
Lúc này.
Một mình ông ngồi trên giường.
Cầm đàn ghi ta trong tay.
Bên cạnh còn bầy đồ hút xách.
Trước mắt ông đang đứng ở nơi bồng bềnh lơ lửng, cả người như bay lơ lửng trên đám mây.
Giống như, lại nhớ tới lúc trước, khi đó tất cả đều rất tốt đẹp, cho dù sự nghiệp hay tình yêu, đều khiến cho người ta không đành lòng và nhớ lại.
Ngón tay gẩy dây đàn.
Ông không kiềm chế nổi kích động và sợ run trong cơ thể mình.
Theo bản năng đàn ra làn điệu hát lên:
- Theo gió chạy nhanh là phương hướng tự do, đuổi theo lực lượng của sấm và tia chớp... ...
Kích động hát lên.
Phấn khởi vì phát tiết tâm lý và sinh lý ko kiềm chế được.
Cũng vào lúc này
Ông đột nhiên thấy bên kia vách tường.
Có một bóng người đi ra.
Người mặc áo giáp bẩn cũ, cầm mã đao rỉ sắt thiếu lưỡi đao trong tay, dưới mũ giáp là đầu lâu trắng bệch.
Ông chủ homestay nở nụ cười.
Ông không hề sợ hãi chút nào.
Hàng này có chất lượng thật tốt.
Lại khiến cho bản thân xuất hiện thêm ảo giác.
Ông nhảy lên.
Bắt đầu càng thêm tình cảm mãnh liệt với “Người” trước mắt mà gảy đàn hát vang.
Thậm chí còn chủ động nghiêng tới trước và ngả ra sau, lắc lư thân thể.
Muốn hỗ động với người ta!
Ông kích tình, ông cao ngạo, ông hoan hô, ông nhảy nhót!
Kỵ sĩ xương khô giống như cũng hơi sửng sốt, tròng mắt xanh đậm nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang bừa bãi hát vang trên giường.
Ông chủ homestay giống như mơ về những năm tháng ban nhạc trước kia mình đã lập nên hát ở quán bar lớn.
Thét to với kỵ sĩ xương khô trước mặt:
- Nào, giơ tay lên, cho tôi thấy hai cánh tay của các bạn!
Kỵ sĩ xương khô giơ tay lên.
Trong tay.
Còn cầm đao.
- Wow!!!!!!!!!
Ông chủ homestay càng thêm kích động.
Giấc mộng này, ảo giác này.
Ông thích!
Tuyệt diệu, đủ độ cứng, ông bùng nổ!
Trên thực tế.
Ông nổ thật.
Bởi vì sau khi kỵ sĩ xương khô giơ tay lên đã lại vung xuống.
Vết đao xẹt qua.
“Phụt!”
Ông.
Nổ...
... ...
- Chạy mau!
Người phụ nữ kêu.
Ánh mắt Châu Trạch híp lại.
Thân mình nghiêng tới trước.
Hỏi:
- Ý của cô đang nói, có thứ gì đó, đang đuổi theo cô?
Dường như có thể chắp nối câu chuyện.
Bởi vì mình không tắt máy.
Nữ quỷ bản địa Lệ Giang này đã bị hướng dẫn sai chỗ.
Vốn định đi bên kia, dựa theo kế hoạch có bộ đầu họ Trần đã bố trí xong trận pháp, chuẩn bị đón cô ta.
- Đúng, cho nên, đi mau, tôi đi trước, hai người cũng nhanh lên chút.
Người phụ nữ này nói cũng không phải giả bộ, có thể nhìn ra được một chút thật tình, giống như cũng không muốn đám người Châu Trạch gặp tai họa.
- Chúng ta đã thanh toán tiền phòng, đi như thế nào?
Châu Trạch nhìn người phụ nữ, tiếp tục nói:
- Đã có người đuổi theo cô, hoặc là cô làm chuyện gì, hoặc là cô cầm thứ gì ra đi.
Ông chủ Châu vuốt ve ngón tay.
Người phụ nữ lại không hề ngại ngùng, luồn tay vào trong ngực mình, lấy ra một tảng đá màu xanh kích cỡ bằng trứng gà, không giống như ngọc thạch phỉ thúy, bởi vì tảng đá này không trong.
- Anh muốn nó?
- Đây là cái gì?
Châu Trạch hỏi.
- Tôi đưa cho anh.
Nói xong.
Người phụ nữ này ném tảng đá màu xanh về phía Châu Trạch.
Châu Trạch giơ tay đón được, tảng đá thật lạnh.
- Tôi có thể đi chưa? Hoặc là, hai người có thể lại lục soát người.
Châu Trạch hơi nghi ngờ nhìn cô gái này.
Quỷ sai bản địa Lệ Giang lại thành thật và nhẫn nhục chịu đựng như vậy sao?
Như vậy rất không phù hợp với cách thức làm việc của quỷ sai cả nước.
Cô ta vừa làm như vậy.
Ngược lại khiến Châu Trạch hơi ngượng ngùng.
Nhất là lúc trước cô ta đã kêu mọi người chạy mau đi, thật sự mang theo ý tứ hàm xúc chân thành trong đó.
Từ trước đến giờ ông chủ Châu làm người kiểu người kính ta một thước, ta kính người một trượng, lập tức ước chừng tảng đá màu xanh trong tay vài cái, chuẩn bị ném lại cho cô gái này.
- Tôi không cần...
Cũng vào lúc này.
Châu Trạch nhướng mày.
Dán mũi tới trước tảng đá.
Hít vào một hơi thật sâu.
Một đường sáng màu xanh từ trong tảng đá bị Châu Trạch hút vào lỗ mũi.
- Shh.... ... phù... ...
Châu Trạch lộ vẻ hưởng thụ.
Thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Hơi kinh ngạc tán thưởng nói:
- Thật thơm!
Người phụ nữ mang vẻ mặt thấy “Quỷ” nhìn Châu Trạch.
Giống như hơi kinh ngạc Châu Trạch thế mà lại trực tiếp hút thứ gì đó trong tảng đá này vào cơ thể, cô biết đây là thứ gì.
Ngay khi Châu Trạch tỏ vẻ say mê.
Oanh Oanh giơ tay chỉ ông chủ.
Nói:
- Ông chủ, mặt của anh.
Châu Trạch hơi nghi hoặc:
- Sao vậy?
- Mặt anh tái rồi, ông chủ.
Châu Trạch cúi đầu, lại nhìn hai cánh tay của mình, phát hiện da trên hai tay đều hiện lên màu xanh sáng bóng hơi tối, giống như trúng độc.
Không.
Không phải là trúng độc.
Nhưng lại là trúng độc.
Trong tảng đá này.
Cất giấu.
Là thi độc!!!
Hơn nữa là thi độc có thể khiến cho mình cảm thấy thoải mái.
Châu Trạch ném tảng đá về phía Oanh Oanh.
Oanh Oanh giơ tay đón được.
- Hút một cái.
Châu Trạch nói
Oanh Oanh thật nghe lời, ông chủ kêu làm gì sẽ làm nấy, đặt tảng đá trước mũi, hít một hơi.
- Shh... ... wow... ...
Thân thể Oanh Oanh run lên.
Nữ cương thi vốn trắng nõn, trên da cũng hiện lên một chút màu xanh.
Người phụ nữ quỳ trên mặt đất.
Nhìn Châu Trạch ngồi ở đó, lại nhìn Bạch Oanh Oanh bên cạnh.
- Đúng không, thích chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận