Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 451: Cứu giá!

- Rống!
Cho dù bị trói buộc hoàn toàn, nhưng Bạch Oanh Oanh vẫn không ngừng giãy giụa, thậm chí quá trình không ngừng đối kháng còn chậm rãi kích thích tiềm năng trong cơ thể Bạch Oanh Oanh.
Cả ngày lẫn đêm mà ngủ bên cạnh Châu Trạch.
Cho dù cô ấy không cố ý, cho dù ông chủ Châu cũng không chủ động làm gì.
Nhưng quả thật Bạch Oanh Oanh được ông chủ nhà mình tưới nhuần.
Nói là nụ hoa xấu hổ, mềm mại ướt át.
Có vẻ hơi cường điệu quá.
Nhưng nếu nói cô ấy đang thay đổi trong lúc bất tri bất giác lại là chuyện chân thật.
Cho tới nay, Bạch Oanh Oanh vẫn luôn thân cận với Châu Trạch, mê luyến hơi thở của Châu Trạch, phục tùng Châu Trạch.
Trong tình cảm, mặc dù việc lựa chọn rất quan trọng.
Nhưng nhu cầu sinh lý cũng là thứ không thể hoàn toàn phủ nhận.
Mà thường thường, chỉ khi bản thân mình điên cuồng nhất mới có thể thật sự phát tiết lực lượng trong cơ thể ra ngoài.
Chỉ tiếc.
Lúc này cô ấy phải đối mặt với.
Ông chủ nhà mình.
Khuỷu tay Bạch Oanh Oanh chống trên mặt đất, đầu gối đè trên gạch men sứ, đầu của cô ấy vẫn đang ngóc lên cao cao.
- Răng rắc... ... Răng rắc... ... Răng rắc... ...
Từng tiết tấu vỡ vụn truyền ra ngoài, như mạng nhện, đầu tiên nó xuất hiện trên sàn gạch men, ngay sau đó nó bắt đầu lan tới tường cùng với trần nhà.
Lực lượng khủng bố đang nổi lên.
Như thể núi lửa gần phun trào.
Châu Trạch vẫn đang ngồi ở chỗ kia.
Chẳng qua.
Trên lòng bàn tay anh đã có gân xanh lộ ra, môi mím chặt.
Cánh tay phải của anh đã gãy, dẫn đến anh trực tiếp cụt một tay chống đỡ, thật sự có vẻ như không đủ lực.
Chẳng qua.
Lúc này.
Biện pháp duy nhất có thể khống chế Oanh Oanh lại không làm tổn thương cô ấy chỉ có một biện pháp này mà thôi.
Lúc trước, nói cho cùng, vẫn là bản thân mình đã chủ quan khinh thường.
Bởi vì có vết xe đổ của lão đạo, cho dù lão đạo bị nguyền rủa, thoạt nhìn chỉ có vẻ hơi ngu si, thần chí không rõ, không hiển lộ ra tính công kích rõ ràng như thế này.
Vì sao?
Lão đạo gánh vác được?
Oanh Oanh lại nhanh chóng bị khống chế như vậy?
Chẳng lẽ là vì lão đạo là người thường mà Oanh Oanh lại là cương thi sao?
Nếu chỉ nói tới lực ý chí, Oanh Oanh phải chịu cô quạnh hành hạ hai trăm năm không thể nào kém đạo sĩ già mà không kính như vậy được.
Dưới sự giãy giụa của Bạch Oanh Oanh, khói đen bắt đầu biến hình, bắt đầu từ từ không thể chống đỡ nổi.
Ngay sau đó.
Châu Trạch vung tay ra, tùy ý vung lên.
Khói đen tiêu tán.
Oanh Oanh khôi phục tự do!
- Ông!
Bạch Oanh Oanh trực tiếp đánh về phía Châu Trạch.
Châu Trạch lắc lắc tay, sau đó anh đưa tay về phía trước, mở ra, trong miệng phun ra hai chữ:
- Báo chí.
Trong nháy mắt, khói đen bị năm ngón tay thao túng ngưng tụ lại hóa thành một tấm màn đen, trực tiếp chụp xuống!
- Bốp! ! !
Một cái tát thật vang.
Oanh Oanh đang lao nhanh tới bị Châu Trạch tát té trên mặt đất.
Lần này.
Là đầu chân tay toàn bộ tiếp xúc với mặt đất.
Bị áp ở nơi này, căn bản không cách nào nhúc nhích.
Đồng thời.
Một tát này đã đánh tan không ít sát khí trên người Oanh Oanh, cũng khiến Oanh Oanh không giãy giụa mãnh liệt như trước nữa.
Một màn này.
Thật giống như có người cuộn báo chí thành bó, trực tiếp đập về phía đầu cô ấy.
Mỗi sáng sớm khi ông chủ Châu nằm trên ghế sofa, câu anh nói nhiều nhất chính là "cà phê, báo chí".
Mà phương pháp thao túng khói đen này là mình học trộm được từ chỗ vị kia, đương nhiên mình không thể nào chạy tới hỏi người ta xem chiêu này tên là gì, anh mau nói cho tôi biết đi.
Châu Trạch cũng chưa nghĩ ra được bản thân nên đặt tên cho nó là gì.
Quá mức chuuni, lại có vẻ tục khí.
Cho nên.
Tạm thời lấy "cà phê" và "báo chí" để thay thế.
Cũng ngay vào lúc này.
Bên ngoài truyền đến tiếng động.
- Lão đại!
Bọn họ đã đến rồi sao.
Châu Trạch xoay cổ tay, khói đen tiêu tán, Oanh Oanh lảo đảo bò lên. Cô ấy không hiểu sao, vẫn theo bản năng tiếp tục phóng về phía Châu Trạch.
- Thu!
Ba chiếc gương bay thẳng tới trước mặt Châu Trạch, đâm vào trong sàn nhà, trong mỗi chiếc gương đều có ánh nến đang thiêu đốt, quang mang bắn ngược ra chiếu thẳng lên trên người Oanh Oanh, khiến Oanh Oanh có chút sợ hãi, bước chân của cô ấy cũng chậm lại.
Châu Trạch che ngực, làm bộ trọng thương vô lực, nhưng sau khi anh nhìn thấy một màn này vẫn lập tức hô lên:
- Khống chế cô ấy, không nên thương tổn cô ấy!
- Ai dám đả thương cô ấy, tôi bóp gãy hồn huyết của người đó!
Lưu Sở Vũ vừa móc cây gậy trúc ra lảo đảo một cái.
Đệt mợ nó.
Còn có kiểu này nữa?
Giờ này khắc này.
Lưu Sở Vũ đã có ý muốn lui bước.
Có xung động khiến ông chủ bị hố trước.
"Tôi đi áp chế cô ấy, Nguyệt Nha, dùng ngân châm điểm huyệt! Lâm Khả, hỗ trợ!
Giọng nói của luật sư An truyền đến.
Một bạch cốt thủ ngang trời xuất hiện, trực tiếp nắm lấy vị trí cổ Bạch Oanh Oanh, sau đó nhấn đầu cô ấy xuống phía dưới!
Nữ cương thi bị ép phải cúi người, thủ đoạn của luật sư An vẫn rất cứng rắn.
Lại thêm mới vừa rồi, sát khí trên người cô ấy đã bị Châu Trạch mạnh mẽ đánh tan không ít, dẫn đến cô ấy không cách nào phát huy được thực lực hiện tại của mình.
Nhưng sao Bạch Oanh Oanh có thể chịu thua như vậy, nữ cương thi nghiêng người, ngược lại đưa tay vồ một cái.
Ánh mắt luật sư An ngưng lại, bạch cốt thủ của mình và móng vuốt của Bạch Oanh Oanh cứng rắn đối đầu, tạo ra một chuỗi hoa hỏa.
Sau khi va chạm vài lần.
Luật sư An đã nhìn thấy khoảng trống, có thể khiến Bạch Oanh Oanh bị thương nặng bất cứ lúc nào, nhưng nghĩ đến lời Châu Trạch nói lúc trước, anh ta chỉ có thể nhịn loại xung động này xuống.
Đầu lưỡi của tiểu loli dài ra, chia làm bốn phần trên không trung, phân biệt quấn chặt lấy hai tay và hai chân Oanh Oanh.
Thân hình Bạch Oanh Oanh run lên, tốc độ trực tiếp chậm lại.
Trong khoảng thời gian này, dưới sự chỉ điểm của luật sư An, tiểu loli đã có hiểu biết càng sâu hơn với thiệt công của mình.
- Rống!
Bạch Oanh Oanh phát ra tiếng gầm giận dữ.
Hai tay mở rộng ra.
Cô ấy còn muốn phản kháng.
Căn bản là không biết mệt mỏi.\
Bạch cốt thủ của luật sư An trực tiếp điểm lên trán Bạch Oanh Oanh.
Từng đoàn từng đoàn sương mù màu đỏ lan tràn ra, trong nháy mắt đã tiến vào biển ý thức của Bạch Oanh Oanh, khiến nữ cương thi lập tức cứng đờ, quên cả nhúc nhích.
Mà lúc này, Nguyệt Nha bắt được cơ hội cuối cùng cũng ra tay, chỉ thấy ngân châm của cô ấy đâm ra.
Bốn cây ngân châm đâm vào hai tay và hai chân Bạch Oanh Oanh.
Còn có một cây ngân châm đâm thẳng vào vị trí cổ Bạch Oanh Oanh.
Luật sư An buông tay ra.
Tiểu loli cũng thu hồi đầu lưỡi của mình.
Thân hình Bạch Oanh Oanh lảo đảo.
Đến cuối cùng.
Cô ấy té xuống đất.
Không nhúc nhích.
Chỉ có điều sự khủng bố và dũng mãnh của nữ cương thi vẫn khiến lòng ta sợ hãi.
- Lão đại, anh không sao chứ?
Lúc này, Trịnh Cường chạy tới đỡ Châu Trạch lên, ánh mắt anh ta dừng lâu hơn một chút ở vị trí cánh tay phải gãy lìa của Châu Trạch, đáy mắt lộ ra vẻ khinh bỉ.
Anh ta từng thấy Châu Trạch và Cổ Hà đánh nhau, vì thế anh ta không cho rằng nữ cương thi bùng nổ có thể hoàn toàn ăn chết anh.
Nói cho cùng.
Khẳng định là bộ đầu của mình lòng dạ đàn bà.
Lòng dạ đàn bà vào lúc này thật đúng là đủ xa xỉ.
- Tôi không sao, may mà các người tới sớm, nếu không tôi cũng không biết phải làm gì bây giờ.
Lúc này.
Luật sư An chủ động đi tới trước mặt Châu Trạch, lại có thể học theo kiểu cách như phim cung kịch thời Thanh, đánh hai ống tay áo của mình, quỳ một gối:
- Nô tài cứu giá chậm trễ, mời ông chủ thứ tội.
- Nghịch ngợm như vậy sao? - Châu Trạch nhìn luật sư An hỏi.
- Ha ha.
Luật sư An cười cười, sau đó chỉ chỉ Nguyệt Nha và tiểu loli, nói: - Các người có trách nhiệm theo dõi cô ấy.
Nguyệt Nha và tiểu loli gật đầu, tiểu loli còn ánh mắt ý vị thâm trường nhanh chóng đảo qua người Châu Trạch.
- Vật nguyền rủa đang nằm trong nắm che thùng nước bồn cầu, có cách giải quyết nó không? - Châu Trạch hỏi: - Oanh Oanh chỉ vừa mở nắp ra đã bị vật kia chiếu một cái, sau đó cô ấy mất đi thần trí.
- Biện pháp kiểu gì cũng có, nếu tìm được nó thì dễ làm rồi.
Luật sư An đi tới phòng vệ sinh, quan sát nắp che thùng nước ở khoảng cách gần.
Trước đó.
Oanh Oanh đã mở nắp che thùng nước ra, nhưng cô ấy thấy không đúng, lo lắng nó lan đến ông chủ nhà mình nên lập tức đặt lại nắp che về vị trí cũ.
- Cái đồ chơi nhỏ này rất bá đạo, ngay cả nữ cương thi cũng có thể thao túng.
Luật sư An bỗng nhíu mày.
Quay đầu liếc nhìn Bạch Oanh Oanh đang hôn mê.
Trong đầu.
Lại hiện ra hình ảnh lão đạo trong phòng thẩm vấn.
Không đúng.
Vì sao nữ cương thi trực tiếp bị thao túng.
Mà lão đạo chỉ là thần chí không rõ?
- Hình như lá bùa của lão đạo có tác dụng khắc chế nó. - Châu Trạch nhắc nhở: - Trên mặt nắp che thùng nước có vết tích bị lá bùa thiêu đốt.
- Con hàng này còn bùa không? - Luật sư An hỏi: - Tôi nhớ lần trước tôi cũng muốn xin lão hai tấm, thế nhưng lão nói lá bùa tổ truyền của lão chỉ còn lại một tấm.
Nếu muốn bình xét mấy bí ẩn lớn không lời giải đáp cho phòng đọc sách, một trong số đó nhất định sẽ là:
- Rốt cuộc lão đạo có bao nhiêu tấm bùa giống tấm bùa trong đũng quần lão?
- Vậy chúng ta cứ đem thùng nước về đi, mang luôn cả nữ cương thi về, đi tìm lá bùa tổ truyền của lão đạo trước đã.
... ...
Thùng nước bồn cầu được Lưu Sở Vũ và Trịnh Cường dè dặt chuyển vào phòng sách, bọn họ rất sợ thùng nước bị vỡ hoặc phát sinh những chuyện ngoài ý muốn khác, từ đó khiến cả hai người bọn họ cũng bị nguyền rủa.
Tiểu loli và Nguyệt Nha cùng với luật sư An lại tới gian phòng lão đạo, lục tung mà tìm lá bùa.
Châu Trạch lại ngồi trên ghế sofa ở tầng một, lúc này, tạm thời không có ai rảnh rỗi quan tâm đến thương thế của Châu Trạch.
So với thương thế của Châu Trạch lúc này, hóa giải nguyền rủa cứu nữ cương thi và lão đạo mới là nhiệm vụ cấp bách hiện nay.
Tìm nửa ngày vẫn không tìm được lão đạo giấu lá bùa ở chỗ nào.
Đến cuối cùng.
Vẫn là tiểu Hầu Tử ra tay, nó tìm ra một bao giấy dầu trong khe hở ở phía dưới quầy ba, bên trong là một xấp bùa thật dày.
- Lão ta nhập hàng ở thị trường bán xỉ sao?
Luật sư An vừa dùng tay ước lượng xấp bùa nặng trịch, vừa nói.
Cho dù là người có kiến thức uyên bác như anh ta cũng chưa từng loại bùa cấp bậc này bán theo cân.
Loại dự trữ này.
Không ngờ tổ tiên trước kia của lão đạo trừ ăn cơm uống nước ra đã dành hết sinh mạng cho việc vẽ bùa, đúng không?
- Thử xem nó có thể hóa giải nguyền rủa được không. - Châu Trạch thúc giục nói.
Nhìn Bạch Oanh Oanh nằm ở nơi đó không nhúc nhích, Châu Trạch có chút không đành lòng.
- Ừm. - Luật sư An gật đầu, đi tới trước mặt nắp che thùng nước, anh ta không trực tiếp dán lá bùa lên mà ra hiệu cho Hứa Thanh Lãng tới, dán không ít bùa ở bốn chung quanh để phòng ngừa vạn nhất.
Chờ sau khi bố trí thỏa đáng rồi.
Luật sư An mới cầm lá bùa bắt đầu dán lên nắp che thùng nước.
Sau khi dán một tấm bùa giấy lên, nó lập tức bắt đầu biến thành đen, sau đó chậm rãi tiêu tán.
Ngay sau đó là tấm thứ hai, tấm thứ ba, tấm thứ tư...
Luật sư An cảm thấy mình như người thôn quê đốt tiền giấy vậy, lần lượt dán từng lá bùa trong tay xuống nắp thùng nước.
Đến cuối cùng.
Đoán chừng sau khi dán hơn mấy chục tấm bùa.
Bỗng nhiên thùng nước bắt đầu run rẩy lên.
Như có đồ vật gì đó không chịu đựng nổi muốn bắt đầu chui ra khỏi đó.
Nhưng sự giãy giụa của nó có vẻ hơi tái nhợt vô lực.
Sau khi giằng co một thời gian ngắn.
Nó bắt đầu yên tĩnh trở lại.
Châu Trạch đứng dậy đi tới bên cạnh thùng nước, nhìn nhìn hỏi: - Thế nào?
Luật sư An lắc đầu: - Không rõ ràng lắm, cũng không xác định được.
- Bốp!
Vào lúc này.
Thùng nước.
Bỗng nhiên nứt ra...
Bạn cần đăng nhập để bình luận