Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1802: Tiên! (2)

Hạn Bạt dang rộng hai cánh tay.
- Xích địa… ngàn dặm!
Đã đến lúc này, lui, là chuyện không thể nào được!
Tai ách, khổ nạn, nguyền rủa, căm ghét, những sức mạnh kinh khủng mang thuộc tính tiêu cực đang bắt đầu điên cuồng cắn nuốt không gian bốn phía, dưới ý chí của Hạn Bạt, lại lần nữa va chạm với bàn tay của Tiên vương.
Thế đi xuống của đầu ngón tay, rốt cuộc cũng bị ngăn cản lại, mà Hạn Bạt, đã dùng toàn bộ sức lực!
Lúc này, thật sự không phải là lúc đi hối hận và khiếp sợ, bởi vì đã không còn thời gian và sức lực đi suy nghĩ những chuyện này nữa rồi.
Nhưng mà, Tiên vương, có năm ngón tay.
Ngón trỏ của ông ta đang đấu sức với Hạn Bạt.
Thì vào lúc này.
Ngón giữa.
Đang được giải phóng khỏi tư thế nắm chặt.
Nhẹ nhàng búng xuống phía dưới!
- Ầm!
Một trận rung chuyển mãnh liệt truyền tới khiến đám đại năng cự bá ở chung quanh đều cảm thấy da đầu tê dại.
Thân thể Hạn Bạt trực tiếp bị bắn ra ngoài.
Ung dung.
Giống như là
Giống như là một con rệp bị bắn ra khỏi mặt bàn vậy.
...
- Rắc rắc... Rắc rắc...
Dường như tấm gương trong điện cũng không thể gánh chịu được loại tình cảnh này nữa, bắt đầu nứt ra.
Uy phong và năng lực của Tiên vương, sức mạnh của năm người anh trai của mình, khiến cho Tiểu Thất cực kì hưng phấn.
Nhưng mà, lão út – người luôn được biết đến về vấn đề nhạy cảm, tiểu Bát hiện tại, giống như đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, có chút kinh ngạc mà nhìn về phía anh cả của mình.
Phải biết, Tiên vương hiện tại, chỉ còn lại một tay, lại trải qua thăng trầm cuộc đời mà bị tiêu hao, năm ngón tay này, còn mới vừa được gắn lên, uy năng so với thời kỳ toàn thịnh năm đó – khi hai bàn tay cùng trở về, lại một lần nữa chấm mút tam giới, thật sự là không thể so sánh nổi.
Nhưng rốt cuộc vẫn như vậy, lúc đối mặt với đám cự bá đại năng và lão bất tử còn sót lại – những kẻ so ra thì không hề thua kém mấy người thường thị bọn họ, cũng vẫn mạnh mẽ như vậy, giống như hoàn toàn không cùng một cấp bậc!
- Anh trai…
- Ừm?
- Những chuyện anh nhớ được sớm hơn tất cả chúng em…
- Làm sao?
- Nếu như nói, Hoàng Đế ban đầu là mượn dùng khí vận của Nhân chủ mà gia tăng sức mạnh chặt đứt con đường của tiên, có dáng vẻ của gian lận.
- Vậy Doanh câu - người trước đó chỉ dựa vào sức của một mình mình mà chặt đứt mười ngón tay của Tiên vương.
- Còn, còn…
- Còn đáng sợ đến mức nào?

- Có mạnh hơn nữa thì lại có thể thế nào chứ?
- Hiện tại, không phải vẫn tan thành mây khói đó sao?
- Còn sót lại chỉ có một bộ di sản ở đó, trở thành thứ trên đầu ngọn sóng mà quần chúng tranh cướp, anh ta ngoại trừ việc đáng thương bất lực mà nằm ở đó thì còn có thể làm được gì khác chứ?
- Hoàng Đế năm đó, lên ngôi Nhân chủ, chế định càn khôn, thiên địa nhân thần, tam giới đều thần phục dưới chân ông ta, không phải cũng là cát bụi thì trở về với cát bụi thôi sao?
- Bồ tát trên đỉnh Thái Sơn, vì sao trước đó chúng ta vẫn luôn cung kính với ông ta? Không phải bởi vì anh cả đã từng nói qua, vị Bồ tát này, chỉ cần cho ông ta thời gian, tương lai nhất định có thể thay đổi được càn khôn.
- Hiện tại thì sao?
- Nhân kiệt, thiên tài, từ xưa tới nay, như cá diếc sang sông, đếm không xuể, nhưng cuối cùng, vẫn phải rơi đến kết cục ảm đạm như vậy, ai cũng không chống lại được số mệnh, ai cũng không thể chống lại được dòng sông năm tháng này!
Tiểu Bát trả lời “miệng lưỡi lưu loát”.
- Vậy thì… không phải là Tiên vương càng nên chôn vùi vào trong dòng sông đó rồi sao?
- ... - Tiểu Bát.
Đại Trường Thu thì đưa tay ra, hung hăng đập một cái ở trên đầu của Tiểu Bát, mắng:
- Ngược lại, thật ra thì tôi đã biết, gần đây trong phủ đệ của cậu có thu nhận một vong hồn tú tài, chính cậu muốn chơi cái gì, người làm anh trai tôi đây sẽ không quan tâm.
- Nhưng cậu xem thử hiện tại cậu đang là dáng vẻ gì, xem người đó là đồ chơi cũng coi như xong đi, còn học theo mấy lão học cứu*, nói chuyện thành như vậy, đầu xuống đất cật lên trời, còn ra thể thống gì nữa chứ!
(*những thầy đồ ngày xưa)
Tiểu Bát lập tức cúi đầu thưa vâng.
Tiểu Cửu ở bên cạnh cũng không dám nói thêm gì.
Bởi vì bọn họ đều biết, bởi vì năm người anh trai ở phía trước tự tiện làm chủ.
Dẫn dắt ý thức của Tiên vương trở về, bây giờ anh cả đang rất tức giận.
Hơn nữa, hiện tại, anh cả chỉ còn lại hai đứa em trai, sau ngày hôm nay, chắc chắn là hai người bọn họ phải sẽ được dạy dỗ rất nghiêm khắc đi.
Cũng rất buồn cười.
Đi ra khỏi nhà, là những thường thị cao cao tại thượng, một lời định đoạt sinh tử của ngàn vạn vong hồn, nhưng ở nơi này, lại chỉ có thể làm một đứa em trai mà thôi.
Sau khi mắng một trận, ngược lại thì những uất ức tịch tụ trong lòng Đại Trường Thu được giải tỏa không ít, lại tiếp tục nhìn về phía tấm gương đã nứt vỡ chằng chịt ở sau lưng, theo bản năng mà thở dài.
- Chỉ mong sau khi đại nghiệp của Tiên vương được khôi phục, có thể để cho năm người bọn họ, quay trở lại.
Lời nói này, rất không có sức, hiển nhiên, chính bản thân Đại Trường Thu cũng không tin tưởng.
Thậm chí, ở trong lòng gã ta, mơ hồ, cảm thấy một loại bất an.
Về phần cụ thể thì nỗi bất an này đến từ nơi nào, chính gã ta cũng không biết.
Mặc dù nói gã ta cũng là lão đại xuất thân từ mười ngón tay của Tiên vương, nhưng nói thật, gã ta cũng không quá coi trọng Tiên vương, nếu không thì lão đại – coi như là người đầu tiên nhận thức được cảm ứng được Tiên vương, hẳn là gã ta đã tổ chức mấy anh em cùng nhau tiến hành dẫn dắt trở về, chứ không phải là tự nhiên phong ấn, xem như không biết chuyện gì cả.
Nếu không phải gã ta vẫn luôn giả như câm như điếc, ý thức của Tiên vương cũng sẽ không buông tha gã ta, mà đi liên hệ với mấy người còn lại.
Dĩ nhiên gã ta biết rõ Tiên vương mạnh mẽ và đáng sợ đến như thế nào, nhưng nếu như phải mù quáng toàn tâm toàn ý tin tưởng vào Tiên vương, gã ta thực sự không làm được.
Chuyện cho tới lúc này.
Dù sao bàn tay kia không chỉ đại diện cho ý chí của Tiên vương, đồng thời cũng là do năm người em trai của anh ta ngưng tụ mà thành.
Đại Trường Thu cũng chỉ có thể hy vọng.
Chuyện gì cũng bất quá tam đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận