Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1299: Mượn đao giết người (2)

- Khác nhau ở chỗ nào sao?
- Tôi không biết rốt cuộc là ngài có biết được thân phận thực sự của ông chủ tiệm sách của chúng tôi hay không, nhưng ngài nên hiểu rõ rằng, anh ấy rất khó dây vào, có lẽ anh ấy thực sự rất mặn, cũng rất lười, nhưng nếu như ngài thực sự chọc tới anh ấy…
- Chọc tới, thì thế nào?
- Thông Thành, có giáp với biển.
- Ha ha.
- Mượn đao giết người, nếu chơi được thì quả thật là rất có cảm giác thành tựu, nhưng nếu như đao quá sắc bén mà nói, lại sẽ làm bị thương đến tay của mình, à đúng rồi, ngài không có tay...
Hứa Thanh Lãng vừa nói vừa đưa ngón tay ra thấm lấy một ít chu sa.
Vẽ một cái lằn ngang ở trên mặt bàn, cũng chính là bên dưới đầu mãng xà của Hải thần.
- Nhưng ngài có đầu.
- Tôi và anh là một thể, nếu như tôi có thể hóa Giao, anh cũng sẽ có lợi.
- Nếu như ngài bị tôi hấp thu toàn bộ, lợi ích của tôi sẽ lớn hơn.
- Những thứ nên nói, tôi đều đã nói xong rồi, nếu kẻ đó tới, và cũng đã động thủ, tùy các người, muốn giải quyết như thế nào thì cứ làm như vậy.
Hứa Thanh Lãng nhắm hai mắt, không trả lời.
Đầu mãng xà bằng chu sa của Hải thần đang từ từ tiêu tan.
Trước lúc tan biến.
Nó để lại một câu nói.
Dường như là căn dặn.
Hoặc như là một loại nhắn nhủ.
- Thay tôi... làm thịt... nó...
...
Người đàn ông mặc áo khoác ngồi trên chiếu, anh ta đưa tay vỗ vỗ bùn đất dưới người một cái, hơi bất mãn nói:
- Anh trai, em khát.
Deadpool giơ tay lên.
Phần đất dưới chân người đang ông mặc áo khoác bắt đầu trở nên lầy lội hơn, lượng nước bắt đầu không ngừng gia tăng, từ từ, tạo thành một mảnh đất nhỏ cảm giác như ruộng nước khi cây mạ.
Nửa người dưới của người đàn ông mặc áo khoác ngâm ở trong nước, trên mặt xuất hiện vẻ mặt như trút được gánh nặng.
Anh em gặp mặt.
Không có bao nhiêu dịu dàng thắm thiết.
Nhưng dường như song phương đều đang cố gắng hết sức tạo nên một loại không khí coi như là ấm áp.
Với Deadpool mà nói, anh ấy có vẻ hơi cứng nhắc.
Thật ra thì.
Nếu như một người vẫn luôn mang mặt nạ mà sống.
Thời gian lâu dài.
Đừng nói là người khác đã quen.
Có lẽ chính bản thân mình cũng sẽ không phân rõ, rốt cuộc đâu mới là bản thân thực sự, và đâu mới là mặt nạ của bản thân mình.
Bởi vì chỉ cần thời gian đủ dài, có mang mặt nạ hay không, thực sự đã không còn quan trọng nữa.
Hai anh em, một người đứng, một người ngồi.
Người anh ánh mắt vẫn bình tĩnh như cũ, người em trong ánh mắt lại mang theo sự lạnh nhạt.
Giống như là hiện tại vậy.
Bọn họ chưa bao giờ lộ ra một chút vẻ thân thiết nào của anh em ruột thật sự, nhưng sự khác biệt thân phận giữ anh và em trai, vẫn được duy trì một cách nghiêm túc như trước.
Mọi người thường nói kháo sơn cật sơn kháo thủy cật thủy*.
(* nghĩa chung là nhà có gì ăn nấy)
Giống như.
Người dựa vào núi sẽ dễ dàng té từ trên núi chết ngoài ý muốn hơn, dựa sống dựa vào núi, cũng sẽ dễ dàng xuất hiện bi kịch chết đuối hơn.
Vào năm mười tám tuổi khi đó, em trai cùng thuyền ra biển săn cá voi, xảy ra tai nạn, người trên thuyền đều táng thân nơi đáy biển.
Người anh thân là cha xứ, sau khi nghe được tin đó, lặng lẽ rời khỏi giáo đường nơi mình đang ở, cũng đã ra biển, người anh bắt đầu tìm kiếm em trai của mình, và đã tìm cực kỳ lâu.
Những thứ được gọi là thần thánh trên biển kia, thật ra thì đều là các loài yêu vật biến ảo, người anh tìm kiếm từng chút từng chút một, tốn rất nhiều năm, đi hoàn thành tâm nguyện giúp chúng nó, làm giao dịch với chúng nó.
Bởi vì người anh tin chắc, cái chết của em trai mình không phải là chuyện đơn giản như vậy, cũng không phải là hoàn toàn là tai nạn ngoài ý muốn.
Rốt cuộc.
Người anh đã tìm được.
Đồng thời.
Cũng giao dịch được linh hồn của em trai mình từ trong tay vị kia.
Em trai của anh ấy.
Được phục sinh.
Chỉ là bởi vì nguyên nhân đã ngâm trong nước biển quá lâu, cho dù em trai của anh ấy trở về, lại cũng không giống như một người bình thường nữa rồi, lại càng giống như một con cá hơn.
Lúc trước là anh trai cứu em trai, hao tốn thời gian rất nhiều năm.
Trước mắt.
Chính là em trai cứu anh trai.
Tương tự.
Cũng đã vì thế mà chuẩn bị thật lâu.
Nhưng mà.
Deadpool lại rất bình tĩnh mà mở miệng nói:
- Em muốn làm gì…
Người đàn ông mặc áo khoác từ từ đứng lên từ bên trong “ruộng nước”.
Nói:
- Anh trai, anh chỉ cần đứng ở đây thôi, mọi chuyện còn lại, đều không cần làm gì cả, cũng không cần anh lựa chọn, anh chỉ cần… đứng ở nơi này.
Deadpool lắc đầu một cái, giống như là không muốn trả lời.
- Anh trai, tuy em không biết người đã không chế anh, và luyện chế anh thành dáng vẻ như hiện tại, rốt cuộc người đó có thân phận gì, nhưng xin anh cứ yên tâm, lần này, em đến là có chuẩn bị.
- Em đã chuẩn bị rất lâu rồi, em cũng đã quan sát rất lâu, em tin tưởng, người có thể trấn áp được anh, chắc chắn rất không đơn giản, cho nên, em không có ý định liều mạng.
- Huống chi.
- Lần này, trên người của em còn chỉ ý của Bồ Đảo đại nhân*.
(Urashima Taro: nhân vật chính trong một câu chuyện cổ tích Nhật Bản, trong một phiên bản hiện đại được lưu truyền thì đây là một chàng ngư dân vì cứu được một con rùa mà được đưa xuống long cung dưới đáy biển)
Người đàn ông mặc áo khoác đưa tay vào trong túi.
Lấy điện thoại di động ra.
Anh ta bấm một số điện thoại.
Rất nhanh.
Đường dây điện thoại đã được kết nối,
- Alo, ai đấy?
Trong điện thoại.
Truyền ra giọng nói khiến cho Deadpool kính sợ theo bản năng.
Người đàn ông mặc áo khoác quan sát vẻ mặt của anh mình.
Coi nhẹ cười cười.
Nói:
- Tôi là ai cũng không quan trọng, tôi chỉ muốn nói cho anh biết một chuyện:
- Người phụ nữ của anh, đang ở trong tay tôi.
Người trong điện thoại, yên lặng.
Deadpool đứng ở trước mặt người đàn ông mặc áo khoác.
Cơ thể hơi ngả về phía sau.
Đồng tử bắt đầu phóng đại.
Lấy một loại ánh mắt kinh ngạc nhìn em trai của mình.
Nói:
- Orokanaru ototoyo! (Thằng em trai ngu ngốc)
...
Điện thoại di động reo.
Là một dãy số xa lạ.
Do dự một chút.
Châu Trạch vẫn tiếp điện thoại:
- Alo, là ai vậy?
- Tôi là ai không quan trọng, tôi chỉ muốn nói cho anh biết một chuyện: Người phụ nữ của anh, đang ở trong tay tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận