Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1514: Phùng Tứ thiết cốt* leng keng (2)

- Lời này của anh rất nguy hiểm đấy.
Phùng Tứ đưa tay, đẩy mở cửa hàng rào gỗ của sân, hàng rào gỗ trực tiếp ngã xuống, ngược lại chuyện này không phải là cố ý.
Lúc này.
Một nam một nữ ở trong sân đều đồng thời quay đầu nhìn về phía sau lưng.
Lúc này, người nữ quỳ rạp xuống đất với Phùng Tứ.
Cung kính nói:
- Tham kiến đại nhân!
Còn người nam thì hơi chậm hơn mấy giây, dù sao vừa mới bái tế người đi trước của mình xong, cần phải thoát cảm xúc trước đã, chẳng qua là rất nhanh vẫn quỳ xuống hành lễ.
Phùng Tứ khoát khoát tay, tỏ ý bọn họ đứng lên, đồng thời nhìn về phía người nam kia, nói:
- Anh là người Thông Thành sao?
Nam tử gật đầu nói:
- Dạ, chẳng qua là tôi chết sớm, lúc mười bảy tuổi thì đã chết rồi.
- Trong nhà còn lại ai không?
- Không có, cháu gái nội của anh trai tôi, vào năm năm trước thì đã lìa đời rồi.
- Ở nơi Thông Thành này, cũng không còn đời sau của người thân?
- Không có, gia đình này của chúng tôi, đã đoạn tử tuyệt tôn.
- Ồ, không có chuyện gì, nhìn thoáng một chút, hai chúng tôi cũng là tình huống như vậy. - Vừa nói, Phùng Tứ đưa tay chỉ mình và Luật sư An – Chúng ta ở âm phủ làm người hầu, anh không đoạn tử tuyệt tôn thì cũng đều ngại đi ra ngoài chào hỏi với đồng nghiệp.
- … - Người đàn ông.
Không thể không nói, loại an ủi này của Phùng Tứ, thật đúng là thẳng thắn.
- Khục khục.
Luật sư An ho khan một tiếng, tỏ ý Phùng Tứ có thể tiến vào vấn đề chính.
- Khả năng rất lớn là anh sẽ được điều đến Thông Thành đảm nhiệm chức tuần sứ trú đóng, anh biết chứ? - Phùng Tứ hỏi.
Người đàn ông gật đầu một cái, nói:
- Đây là điều tôi đã cầu xin Từ phán đại nhân.
- Ồ, anh vẫn luôn ở bên cạnh lão Từ sao? - Phùng Tứ hỏi.
- Vâng, đúng vậy, đại nhân. - Người đàn ông cung cung kính kính trả lời.
- Lão Từ? Là lão Từ nào? - Luật sư An ở bên cạnh hỏi.
Người đàn ông có chút ngoài ý muốn mà nhìn về phía luật sư An, anh ta không nhận ra luật sư An, cũng không cảm ứng được khí tức linh hồn của luật sư An là của ai, nhưng rất hiển nhiên, anh ta lại cảm thấy rất kinh ngạc đối với chuyện luật sư An không nhận biết Từ phán quan.
- Từ Tông Trạch, chính là cái tên lúc trước còn từng là cấp trên của chúng ta đó, hiện tại là đai cam.
- So với anh còn thấp hơn một ngăn hồ sơ? - Luật sư An không khỏi bật cười, - Sao cái đồ con lừa chết dẫm đó còn chưa chết nữa chứ.
Hiển nhiên.
Năm đó hai người luật sư An cùng Phùng Tứ, đã từng có va chạm với vị Từ phán kia.
Nghe thấy hai người trước mắt đánh giá cấp trên của mình như vậy, biểu cảm của người đàn ông mang bông tai có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn nhịn được.
Bởi vì hiện tại, Phùng Tứ dùng thân phận của người ta để nói, còn người đàn ông lại không thể nói được.
- Vậy thì không có chuyện gì để nói nha, đừng nói là tên họ Từ kia có đồng ý nhường lại hay không, coi như là nhường lại, chắc chắn cũng sẽ cố ý chú ý đến nơi này, đến lúc đó, lỡ như cái đồ con lừa chết dẫm kia thực sự cố ý tới kiểm tra tình hình một phen, có lẽ còn sẽ dẫn tới phiền phức sau này.
Luật sư An nói.
Phùng Tứ gật đầu một cái, rất bình tĩnh mà nói:
- Vậy thì không nói chuyện nữa.
- Ừm, làm như vậy thì dễ hơn một chút, đã nghĩ xong là sẽ ụp nồi cho ai chưa?
- Cứ tính cho đám yêu làm loạn đi.
- Tôi còn cần phải làm culi nữa không?
- Chờ sau khi anh dùng yêu khí ở bên trong yêu đan, quét loạn chỗ này mấy lần, giao phó một phen là được rồi.
- Thực sự không thành vấn đề sao?
- Trận đại thanh tẩy lần này, phán quan vì chuyện công hy sinh vì nhiệm vụ cũng đã có hai người rồi, tuần sứ thì lại càng nhiều hơn.
- Hoành tráng như vậy?
- Tuy nói, không phải mỗi một bộ đầu cũng có thể cũng có thể như ông chủ của chúng ta, nhưng mấy năm nay, âm ti quá buông lỏng tầng cấp thấp của dương gian, tầng thấp tốt xấu lẫn lộn, thật đúng là ẩn giấu không ít nhân vật hung ác.
- Cũng không thiếu những kẻ cố ý dùng một tờ chứng nhận quỷ sai để tẩy trắng vào bờ, những người này, thật đúng là rất khó giải quyết.
Nói tới chỗ này.
Bàn tay của Phùng Tứ vung lên, một kết giới trực tiếp trực tiếp bao trùm lên bên trên căn nhà này.
Sát khí.
Gần như là không chút che giấu nào mà phát ra.
Nếu như việc chạy chức quan bởi vì nguyên nhân đặc biệt mà không thể chạy thành công, như vậy, giết đi tuần sứ vốn được phái tới trú đóng ở nơi này trước đó, ông chủ nhà mình thăng chức lên làm tuần sứ cũng chính là chuyện đương nhiên rồi.
Cho nên.
Ông chủ Châu tuyệt đối là người hạnh phúc nhất bên trong đám bộ đầu, người thì đang lim dim ở trong nhà, lại có người cố tình không lười biếng đang vất vả ra sức cho việc lên chức của anh.
Bên trong kết giới, người đàn ông và người phụ nữ kia đều lộ ra vẻ khiếp sợ, người đàn ông lại càng kêu gào:
- Các người, sao các người lại dám, không còn đặt vương pháp của âm ti trong mắt nữa sao!
Đến lúc này, anh ta cũng không để ý đến chuyện tôn trọng với phán quan đại nhân nữa rồi.
Phùng Tứ nghe vậy.
Khẽ mỉm cười.
Ngay sau đó mặt mũi nghiêm lại một phen.
Nói năng có khí phách:
- Nghịch yêm đương đạo, quỷ bất liêu sinh*, Phùng Tứ tôi, tuyệt đối không thể nào thông đồng làm bậy với các người được!
(*chống lại bọn hoạn quan lộng quyền, quỷ không sống một cách tạm bợ)

Vào cực kì lâu trước đây, lúc đó cũng không có sự phân biệt giữa “người” và “thú”, sở dĩ người và bách thú được phân chia ra, cũng không phải bởi vì nhân loại học được cách ăn đồ ăn chín dẫn tới đại não phát triển hơn, mà là bởi vì dưới sự trùng hợp, loài người đã học được cách đánh cược.
Chuyện này, thật ra thì giống với việc dưới ánh sáng rực rỡ của nền văn minh nhân loại, con người vẫn đang làm những chuyện không khác gì với dã thú cả, nhưng dưới hào quang chiếu rọi từ đền thờ, lộ ra vẻ thần thánh và linh thiêng, cuối cùng tạo thành hai đoàn thể hoàn toàn phân biệt rõ ràng.
Giống với Phùng Tứ hiện tại.
Kết hợp thêm chút BGM, lại thêm chút bộ lọc có hiệu quả làm nghiêm trọng.
Đặt ở trong phim về triều nhà Minh chiếu trong TV, chính là hình tượng điển hình của những nhân sĩ chính nghĩa phản kháng lại sự thống trị hắc ám của đám hoạn quan đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận