Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 372: Người hai mặt

Con đường này được xem là đầu rồng tiêu khiển ở Thường Châu, hai đầu đường là đủ loại câu lạc bộ dưỡng sinh, xông hơi xoa bóp các loại, bên trong lại mở rất nhiều hộp đêm.
Đối diện hộp đêm Ám Sắc là một hộp đêm tên "Kênh Đào Năm Hào".
Xanh vàng rực rỡ, vừa nhìn đã cảm thấy nơi này rất cách điệu, dòng người nam nữ như nước chảy, ngoài cửa còn có không ít bảo vệ đang đứng, bọn họ có trách nhiệm duy trì trật tự.
Mà hộp đêm Ám Sắc lại có vẻ khiêm tốn hơn nhiều.
Một cánh cửa rất lớn, không có phải bảng đèn led, chỉ có một tấm biển màu đen trắng cùng loại với bảng hiệu được treo ngoài cửa cung tiêu xã mấy năm trước:
"Hộp Đêm Ám Sắc "
Không riêng gì tiệm khiêm tốn, ngay cả khách ra vào cửa cũng cố gắng hạ thấp mình. Rất nhiều người đội mũ hoặc cúi đầu đi vào đi ra, lặng lẽ đến, lại lặng lẽ đi.
Không giống như hộp đêm huyên náo ồn ào khác, trái lại càng giống như hang ổ của trùm buôn thuốc phiện.
"Đi thôi, chúng ta đi vào!
Tiểu loli xung trận ngựa lên trước.
Nhưng mới vừa đi hai bước, cô ấy không thể bước đi thêm nữa.
Bởi vì Châu Trạch sau lưng đã đưa tay nắm lấy tóc đuôi ngựa của cô ấy.
- Châu Trạch!
Tiểu loli thở phì phò hô lên.
- Con nít con nôi tới mấy nơi như thế này, hình như không tốt lắm.
Nói xong.
Châu Trạch chỉ chỉ vào hàng chữ nhỏ bé tới mức không thể nhận ra bên dưới một tấm bảng: "Căn cứ pháp luật quy định, người dưới mười tám tuổi không được đi vào nơi này".
- Năm đó khi bà đây ra ngoài dạo chơi, anh còn đang vui vẻ ăn kem trong cô nhi viện!
- Ah.
Châu Trạch vẫn bất vi sở động.
- Anh muốn làm gì!
- Tôi cảm thấy phải, có người chịu trách nhiệm trông chừng ở bên ngoài thì tốt hơn, cũng coi như nhiều thêm một tầng bảo đảm. Vạn nhất có ác quỷ trốn ra thì sao?
- Cho nên tôi phải ở bên ngoài để chờ anh vào trong đánh chén?
- Ừm, có thể hiểu như vậy.
- Bên trong là hộp đêm, cô có ngã vào hồ cá tôi cũng không nghe được!
- Ngoan, ở bên ngoài nhìn.
Nói xong.
Châu Trạch đi vào cửa chính.
Tiểu loli nín thinh, tìm một chỗ ngồi xuống.
Thật tức giận ah!
... ... ...
Người sống hai đời, nhưng số lần Châu Trạch vào nơi giải trí như thế này lại có thể đếm được trên đầu ngón tay. Lần trước lão đạo dẫn anh đi tới sa vũ, cũng có thể coi là giúp anh tăng một chút kiến thức.
Đương nhiên, chưa ăn thịt heo, nhưng đã từng thấy heo chạy.
Chỉ là.
Sau khi đi vào.
Châu Trạch vẫn cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Sau khi đi vào cửa chính, không phải lên tầng mà là xuống tầng. Hộp đêm ở dưới đất, sau khi đi xuống dưới ba tầng, xuyên qua một hành lang đen sì gần như không có ánh đèn mới tới nơi trong sáng rộng mở.
Không có khu náo nhiệt, cũng không ồn ào, âm hưởng trong này là khúc dương cầm trữ tình.
Ở đây được sửa sang lại như một hang núi, cái gọi là chỗ ngồi ám chỉ bồ đoàn. Có người ngồi ở phía trên, cũng có người nằm ở nơi đó.
Nhân viên phục vụ trang điểm đậm, không phải loại trang điểm đậm làm bộ làm tịch, mà trang điểm thành quỷ mị như ngày lễ halloween, chỉ có điều đám quỷ mị này vẫn giữ gìn bản sắc phương Đông.
Tỷ như quỷ lưỡi dài, nữ quỷ áo đỏ…
Còn có nam phục vụ mặc trang phục đầu trâu mặt ngựa bưng rượu đi tới đi lui.
Ở khu vực trung tâm lại có một người đàn ông đầu đội phương quan, tay trái cầm bút lông tay phải cầm sách đang múa cột.
Sau khi nhìn thấy một màn này, khóe miệng Châu Trạch giật giật theo bản năng.
Đây chính là điển hình cho việc thân tại thể chế phản thể chế.
Cũng chính là tục xưng người hai mặt.
Ông chủ mở ra hộp đêm này chính là hai quỷ sai, vậy mà chúng có thể khiến diễn viên cos phán quan chơi đùa phiên bản đồng phục dụ hoặc ở nơi này…
Tư tưởng của hai vị này.
Rất nguy hiểm.
Phụ cận còn có mấy phong cảnh khác, tỷ như chảo dầu, huyết trì, chó trảm đầu… Đương nhiên, đây chỉ là tình cảnh do đạo cụ bố trí ra.
Một phục vụ đi tới bên cạnh Châu Trạch, ra hiệu cho Châu Trạch đi theo anh ta. Nhân viên phục vụ chọn một bồ đoàn còn trống cho Châu Trạch, để anh ngồi xuống.
Anh ta cũng không hỏi Châu Trạch muốn uống gì, chỉ lấy ba bình đồ uống không nhãn màu đỏ tới. Phục vụ nói đây là rượu trái cây, nhà mình đặc chế, không thể mua được ở nơi khác.
Ở chỗ này không có nhiều sự lựa chọn, lại càng không có thực đơn với vô số loại rượu khiến người ta hoa cả mắt. Mình muốn uống thì chỉ có thể uống thứ này, không muốn uống cũng không còn vật nào khác để chọn.
Chờ nhân viên phục vụ đi rồi, Châu Trạch bưng chén lên uống một ngụm.
Chua chua ngọt ngọt, còn có độ cồn mạnh như rượu lão Hoàng, mùi vị cũng không tệ lắm.
Nhưng cảm giác vẫn không dễ uống như nước ô mai chua của Hứa Thanh Lãng.
Khách hàng tới nơi này đều rất an tĩnh, dường như mọi người đều rất hưởng thụ loại bầu không khí trông giống như địa ngục này, như đang nằm mơ ảo tưởng bản thân mình thật sự tới địa ngục.
Chỉ có Châu Trạch rõ ràng.
Trong địa ngục.
Sẽ không có nhân viên phục vụ rót rượu đưa khăn nóng lau mồ hôi cho mình.
Đại khái qua mười lăm phút đồng hồ, vị diễn viên cos phán quan kia mới kết thúc màn biểu diễn, đi xuống, đổi thành một người phụ nữ đeo trang sức hoa lệ, quần áo rất đoan trang. Dưới ánh đèn không tính là chói mắt này, trông cô ấy có vẻ rất nghiêm túc hoa lệ, nhưng phần quần áo bên trong lại chạm rỗng, tạo nên thể nghiệm giống hệt như quần áo trắng bị ướt mưa, trở nên trong suốt.
Người phụ nữ cầm một cái bát trong tay.
Cô ta đặt bát lên đỉnh đầu, bắt đầu khiêu vũ đủ loại vũ đạo có độ khó cao.
Trong bát trên đỉnh đầu có nước, nhưng nước bên trong lại không bị vãi ra một chút nào.
Nhìn hồi lâu.
Châu Trạch mới phân biệt ra được.
Đây là cos mạnh bà.
Ở trong mắt phần lớn người, hẳn là Mạnh bà có hình tượng bà lão, đứng trên cầu Nại Hà khiến đám người đi qua uống canh Mạnh bà của mình.
Châu Trạch nhớ tới trước đây anh từng cố ý hỏi tiểu loli.
Có phải Mạnh bà rất già không?
Tiểu loli lắc đầu, cô ấy nói cô ấy cũng chưa từng thấy Mạnh bà. Nơi như cầu Nại Hà này, quỷ sai tầm thường đi vào lập tức sẽ rơi vào tình cảnh, bị xóa mất ký ức một cách không hiểu ra sao, cuối cùng bị đẩy đi đầu thai.
Lấy địa vị của Mạnh bà, ánh mắt Mạnh bà nhìn quỷ sai.
Giống như sĩ quan cao cấp thời kháng chiến nhìn một lính ngụy quèn vậy.
Xem biểu diễn, uống rượu, thể nghiệm bầu không khí, thời gian trôi qua rất nhanh, phảng phất như bản thân đang ở trong địa ngục trôi qua không biết bao nhiêu năm tháng.
Ở đối diện Châu Trạch.
Có hai bồ đoàn rất gần, trên bồ đoàn có hai người phụ nữ đang ngồi. Từ đầu tới đuôi, hai cô đều ngoan ngoãn chân thành ngồi ở chỗ kia, lưng eo thẳng tắp.
Như hai tượng điêu khắc bị đặt ở nơi đó.
Châu Trạch còn có thể nhìn thấy, các cô ấy đang chảy nước mắt, không ngừng rơi lệ.
Là vì xúc cảnh sinh tình sao?
Trong lòng Châu Trạch thầm nghĩ.
Qua hồi lâu, hai người phụ nữ bắt đầu uống rượu. Không ngừng trút hết chai rượu trái cây màu đỏ vào trong miệng mình, hết chai này tới chai khác.
Bọn họ vừa uống vừa tiếp tục khóc, vừa lau nước mắt vừa tiếp tục uống.
Một màn này.
Khiến Châu Trạch bị chọc cười.
Rất nhiều nơi thích mở đại hội vì những ký ức khổ sở ngọt bùi của mình.
Tỷ như khi lãnh đạo trường đại học đối mặt với yêu cầu lắp đặt điều hòa không khí trong ký túc xá của học sinh, cuối cùng lãnh đạo luôn sẽ phổ cập cho học sinh biết, ngày xưa bản thân họ đã phải trải qua cuộc sống khổ sở như thế nào, rằng thì điều kiện vật chất như thế này đã rất tốt rồi...
Hai người này.
Sau khi tới nơi đây, nhớ lại những chua xót dằn vặt bọn họ đã phải trải qua ở địa ngục.
Lại nghĩ tới sự may mắn mỹ mãn khi bản thân có thể tìm được một thân thể, bắt đầu cuộc sống mới như bây giờ.
Chảy dòng nước mắt cảm động.
Đúng vậy.
Các cô ấy không phải người.
Mà là hai ác quỷ.
Châu Trạch ngẩng đầu, lại nhìn bốn phía chung quanh một lần.
Không nói tới chuyện hai con hàng này vốn không ẩn giấu khí tức thành công.
Chỉ riêng loại dáng dấp khoa trương của bọn chúng lúc này.
Không lẽ hai quỷ sai mở hộp đêm này có thể thờ ơ thật sao?
Hay bọn chúng thật sự đi theo phương châm khách hàng là thượng đế, cho dù có chuyện gì xảy ra bọn họ cũng không động tới khách hàng?
Lại uống thêm nửa chén rượu trái cây, giữa lúc Châu Trạch chuẩn bị áp dụng một số hành động, một người đàn ông ngồi xuống bên cạnh anh, hơn nữa còn bưng nửa chén rượu còn lại trước mặt anh lên, uống một hơi cạn sạch.
- Người anh em, nếu đã ở chỗ này của tôi thì cứ an ổn chơi đùa, chơi thật hài lòng.
Đối phương không lớn tuổi lắm, ước chừng chục tuổi, nhưng trong đôi tròng mắt lại tràn đầy tia sáng ưu buồn. Đây là một loại u buồn chân chính, không phải người trẻ tuổi giả vờ tang thương...
- Anh không phát hiện?
Châu Trạch chỉ chỉ hai cô gái phía trước kia.
- Nhìn thấy.
Đối phương nở nụ cười.
- Thế nhưng nhìn thấy thì thế nào?
Châu Trạch nhất thời im lặng.
Nếu là dĩ vãng.
Những cuộc đối thoại như thế này, hẳn là anh phải đứng vào vị trí người trẻ tuổi kia đang đứng mới đúng. Mà người đối thoại với mình sẽ cảm thấy có chút tuyệt vọng vì sự lười nhác và không biết tiến tới của mình.
Còn lần này.
Người cảm thấy tuyệt vọng.
Là bản thân ông chủ Châu.
Ác quỷ ngay trước mặt anh ta.
Hai món tích điểm lớn đang để ngay trước mặt anh ta.
Thế nhưng ngay cả cầm anh ta cũng lười cầm?
- Có phải tối qua tên nhóc họ Lưu bị ăn đòn không? - Đối phương mở miệng hỏi Châu Trạch.
Châu Trạch gật đầu.
- Có khỏe không?
- Hoàn hảo.
-Vậy là tốt rồi, nếu không Thường Châu sẽ không có người làm việc. Sau khi anh ta đến tôi còn cảm thấy thật thoải mái, có một đồng liêu nguyện ý làm việc, tôi cũng có thể tận tình ở trong chỗ này mãi không ra ngoài.
Châu Trạch lắc đầu, đứng lên.
Mặc kệ người khác rộng lượng thế nào, không sao cả thế nào.
Bản thân Châu Trạch vẫn có dục vọng đối với tích điểm.
Hơn nữa tích điểm con ở ngay trước mặt mình!
- Này, tôi nói anh không nghe thấy sao? Một tên từ phần đất bên ngoài tới kia!
Người trẻ tuổi duỗi tay nắm lấy ống tay áo của Châu Trạch, anh ta ngồi dưới đất, sau đó ngước cổ.
- Người ta là khách của tôi, ở đây uống rượu, cảm thụ bầu không khí một hồi. Hiện tại anh đi quấy rối người ta, không cảm thấy rất tàn nhẫn sao?
Châu Trạch hít sâu một hơi.
Bỗng nhiên anh nghĩ đến.
Trước đây mấy người khuyên mình phải leo lên.
Liệu có phải bọn họ cũng đã từng có xung động muốn bóp chết mình hay không?
Bởi vì hiện tại Châu Trạch đang có loại xung động này.
Thật sự muốn bóp chết thằng này đi!
- Anh không làm việc, tôi giúp anh làm, không cần cám ơn tôi.
Châu Trạch tiếp tục đi lên phía trước.
- Đừng khiến tôi phát bực.
Đối phương cảnh cáo nói.
- Cút!
Châu Trạch vung tay lên, có ý muốn tránh khỏi tay của đối phương. Thế nhưng tay của đối phương lại như rắn nước duỗi dài cuộn tới, trực tiếp trói buộc cánh tay Châu Trạch.
- Cái tên tới từ phần đất bên ngoài, các người có hiểu quy củ không?
Đồng thời.
Người trẻ tuổi lại quay về phía hai cô bé đang khóc, hô lên:
- Quỷ sai tới bắt các người xuống địa ngục rồi!
Phụ cận không ít khách hàng nghe được tiếng kêu này, đều nở nụ cười, cảm thấy đây là một trò cười rất hợp với tình hình.
Nhưng hai cô gái lúc trước còn đang thút thít, bỗng nhiên thân thể cả hai run lên, lập tức hoang mang rối loạn mà đứng dậy, chuẩn bị chạy trốn.
Ánh mắt Châu Trạch ngưng lại.
Trong nháy mắt, móng tay dài ra.
Trực tiếp đâm vào trong cánh tay của đối phương.
- Hí... ... CMN!
Người trẻ tuổi đau đến hô lên.
Cánh tay đối phương bỗng nhiên rút về, nhưng lần này đến phiên Châu Trạch chế trụ cổ tay đối phương, sau đó hắn hung tợn ném đối phương qua vai, nện xuống đất.
- Rầm!
Người trẻ tuổi đau đến hít sâu một hơi.
Đồng thời tức giận gầm nhẹ nói:
- Đừng tưởng rằng mày là quỷ sai nên tao không dám động vào mày, nếu mày thực sự chọc giận tao, tao cũng không ngại thử xem cảm giác giết chết quỷ sai tới từ phần đất bên ngoài là thế nào!
- Dù sao thì lão tử đã sớm không muốn làm quỷ sai gì gì nữa, cũng không sợ phải gánh hậu quả gì!
Châu Trạch lộ ra nụ cười mỉm.
Cúi người.
Nhìn gương mặt thanh tú của đối phương:
- Không cần phiền phức như vậy.
- Tôi có thể trực tiếp nói cho mày biết câu trả lời.
- Bởi vì tao đã sớm giết không ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận