Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1157: Quăng lưới! (1)

Châu Trạch trầm ngâm một chút.
Rất hiển nhiên.
Nói thật, là chuyện không thể nào xảy ra được, ba cái chữ An Bất Khởi này, ở địa ngục, đoán chừng thực sự là người gặp người đánh đấy.
Có lẽ là đã dẫn tới một số hoài nghi của đối phương, trời mới biết con hàng này có phải một trong những kẻ lúc trước đã từng bị luật sư An hố hay không.
- Phùng Tứ gia đưa. - Châu Trạch trả lời.
Không thể nói là An Bất Khởi, lại không thể tùy tùy tiện tiện chỉ đại một người được, Trương lão đầu không được, nói Canh Thần lại càng trực tiếp nổ nồi hơn.
Hơn nữa, rõ ràng là kẻ ở trước mắt này có thể nhìn thấu lai lịch của bộ bài này, cho nên, chỉ có thể nói ra tên Phùng Tứ - người có quan hệ rất sâu với An Bất Khởi, dù nói thế nào, luật sư An cũng là người thân đang mang tội, nhưng Phùng Tứ lại là người hiện tại đang phong quang vô hạn ở âm ti.
Đôi mắt của tên thấp bé đó hơi nheo lại một chút.
“Ồ” một tiếng, nói:
- Quan hệ của anh và ngài ấy rất tốt sao?
- Là đại nhân đã coi trọng.
- Há, ồ quao.
Bỗng nhiên tên thấp bé đó nghiêng người sang một bên, nhìn về phía người phụ nữ đoan trang đứng sau lưng Châu Trạch.
Nói:
- Tứ gia, tên nhóc này đang nói thật sao?
...
Có một câu nói, chính là ở dưới chân đèn thì tối.
Hiện tại, ông chủ Châu ngược lại đã tiến bộ hơn nhiều so với lúc trước, lúc đó, rất nhiều khi “quỷ” hoặc là “yêu” đang ở trước mặt anh, anh cũng không phân biệt được.
Nhưng hiện tại, ánh mắt của anh vẫn rất sắc bén.
Chẳng qua là, ở trong một đám bộ đầu, muốn phát hiện ra một Phùng Tứ đang cố ý lẩn trốn, chính là chuyện cực kì khó khăn, tương đương với việc tìm được một con cá vàng độc nhất vô nhị ở trong một cái hồ vậy.
Hơn nữa, nếu chung quanh đều là “quỷ khí âm trầm”, sự nhạy cảm của con người cũng tự nhiên hạ xuống.
Nhưng mà, niềm vui bất ngờ lần này, vẫn có chút hơi quá rồi, người phụ nữ tứ tuần ngồi đối diện với anh trước đó, lại là Phùng Tứ?
Anh ta ở đây diễn bộ đầu làm gì chứ?
Người phụ nữ nhìn tên đàn ông thấp bé kia, ngay lập tức, khí chất cả người đột nhiên biến đổi.
Nói:
- Có phải là người của tôi hay không, cần phải báo cáo cho các người sao?
Thật sự đúng là Phùng Tứ!
- Nào dám nào dám, chỉ là tò mò mà thôi, mới vừa rồi, lúc ngồi ở đó, sao Tứ gia ngài lại không…
- Ầm!
Phùng Tứ đạp một cước tới.
Trực tiếp đạp bay người đàn ông thấp bé đó văng lên trên vách tường.
Cơ thể của tên thấp bé kia từ trên vách tường chậm rãi rớt xuống.
Vách tường ở sau lưng đã xuất hiện từng tia vết nứt.
- Cần anh lắm mồm à?
- Không cần, không cần.
Tên thấp bé đó giang tay ra, lại còn lộ ra vẻ mặt có chút lấy lòng, xoay người, trực tiếp rời khỏi nơi này.
- Đinh!
Thang máy tới, cửa mở ra.
Phùng Tứ đi vào trước, sau đó Châu Trạch cũng đi theo vào.
Khi thang máy đi xuống, Phùng Tứ mở miệng trước, nói:
- Lần này đội chấp pháp đi lên, tôi được âm ti cử lên giám sát, bởi vì có khả năng những quỷ sai và bộ đầu ở dương gian có liên lạc với đám người bỏ trốn, cho nên tôi đã lựa chọn lấy thân phận bộ đầu để ẩn nấp, thử một chút xem có thể bắt được con cá nào hay không.
Bắt cá?
Chân mày ông chủ Châu bỗng nhiên giật một cái.
- À.
Châu Trạch đáp một tiếng.
Sau đó hỏi ngược lại.
- Anh rất thích dùng cơ thể của phái nữ à?
Lần trước Phùng Tứ đã dùng cơ thể của lão thái bà, nói bóng gió là vì chuyện ở Dã Nhân Sơn mà tự “bồi tội”.
Nhưng lần này…
Quả nhiên.
Việc dùng trang phục của nữ chỉ khác nhau ở chỗ dùng một lần và vô số lần.
Phùng Tứ cười một tiếng.
- Chẳng qua là ngoài ý muốn, thân thể lần này không phải tìm trong nhà xác, là một thi thể nữ có chút trẻ tuổi không bị thối rữa bị chôn ở trong sát huyệt.
Lần trước Phùng Tứ ở Lệ Giang, lúc bỏ trốn khi đối đầu với hòa thượng đầu nấm, thế nhưng cơ thể đã ăn đủ thiệt thòi, thuật pháp vô dụng, hoặc là thuật pháp do bị giới hạn thân thể khó mà hoàn toàn thi triển ra, cuối cùng bản thân thậm chí không thể không ảo não chạy về địa ngục.
Cho nên lần này lên, cố ý chọn một một cơ thể khá hơn một chút, như vậy cũng có thể dễ dàng phát huy thực lực của bản thân hơn.
- Vốn dĩ tôi còn tưởng rằng anh sẽ không tới. - Phùng Tứ nói - Thật ra thì, nếu anh không tới, hẳn cũng sẽ không có chuyện gì quá lớn.
- Nhận được thông báo, nên tới xem một chút.
- Trực giác của tôi nói cho tôi biết, chuyện không đơn giản như vậy.
- Tôi vừa giết ba người của đội chấp pháp.
Ngược lại Phùng Tứ lại không có vẻ gì là kinh ngạc, chẳng qua là chỉ hơi trầm mặc mấy giây.
Sau đó nói:
- Há, trộm đồ của người ta, sau đó lại đến nhà người ta để xem người ta vô cùng lo lắng đi tìm vật đó như thế nào, có phải là rất thú vị hay không?
- Tạm được.
Trong thang máy.
Châu Trạch đứng ở phía trước một chút.
Phùng Tứ đứng vị trí phía sau Châu Trạch nửa bước.
Nhìn như là một chi tiết rất nhỏ.
Lại ẩn chứa rất nhiều nhân tố phức tạp.
Cũng coi như là gián tiếp biểu hiện thái độ của Phùng Tứ đối với Châu Trạch.
Cũng may Phùng Tứ đã thể hiện một chút.
Hơn nữa vị trí và hoàn cảnh hiện tại của anh ta cùng luật sư An hoàn toàn bất đồng, đương nhiên phương thức xử lý trong nhiều vấn đề cũng sẽ khác nhau.
Dù sao cũng phải kín đáo một chút, dè dặt một chút, nhưng lại không thể quá đắn đo làm màu, diễn này nọ, nếu không sẽ phản tác dụng, sẽ không tốt.
Từ đầu tới cuối, đối thoại đơn giản, Châu Trạch rất thẳng thắn nói cho Phùng Tứ chuyện anh đã giết người của đội chấp pháp, Phùng Tứ mà cũng để lộ ra vẻ rất bình tĩnh.
Ngược lại chưa từng xuất hiện loại đối thoại buồn chán kiểu “Anh có đi tố cáo hay không” hay là “Tôi có nên đi tố cáo anh hay không”.
Mọi người không phải lần đầu gặp nhau.
Trong đó còn có luật sư An bắt cầu dắt mối, mối quan hệ, không thể nói là biết rõ gốc rễ, nhưng ít ra cũng coi là có chút quen biết rồi.
Có lúc, ngay cả Châu Trạch cũng không thể không thừa nhận, giao thiệp với loại người như An Bất Khởi và Phùng Tứ, thực sự là thoải mái hơn nhiều so với việc giao thiệp với loại người chính trực như Trương lão đầu và Canh Thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận