Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 929: Đập dẹp! (2)

Hoa Hồ Điêu bị treo ở trên vách tường do cây dây leo tạo thành.
Châu Trạch hít sâu một hơi.
Mười ngón liền tâm, tuy nói hiện tại chính mình chỉ còn lại năm ngón tay, nhưng cái nỗi đau này, cũng là thật, không nói quá lấy nửa phần.
- Tê thật đau nha.
- Nhìn anh đánh nhau thật sự rất khó khăn.
- Bây giờ không phải thời điểm nói lời nói mát đi, anh có thể cầm máu giúp tôi trước không?
Châu Trạch nhớ, sau khi doanh câu tỉnh lại, tốc độ khôi phục của vết thương trên người anh rõ ràng tăng lên trông thấy.
- Ở trong mắt anh, đánh nhau không khiến bản thân biến thành rất thảm liền không đã nghiện.
- Sao tôi lại cảm thấy lời của anh lại nhiều hơn nhiều so với lúc trước vậy?
- Hiện tại anh cùng anh ấy đang đi con đường rất giống nhau.
- Cảm ơn khen ngợi.
- Anh ấy bị đánh đến mức chỉ còn dư lại nửa khuôn mặt và anh cũng sắp rồi
- ... - Châu Trạch.
Châu Trạch cảm thấy Thiết hàm hàm nói rất có đạo lý.
Bản thân cứ tiếp tục đánh như vậy.
Thẳng đến lúc cụt tay ngắn chân.
Cách việc “nửa gương mặt” này.
Thực sự rất gần rất gần.
Chẳng qua, lúc này không phải là thời điểm cãi vã, Châu Trạch đi tới trước mặt Hoa Hồ Điêu.
Bây giờ Hoa Hồ Điêu vẫn còn đang lơ lửng.
Cái đuôi của nó bị một cái móng tay của Châu Trạch xuyên thủng, đóng vào trên cây dây leo, người của nó cũng đang lơ lửng, không dám né tránh.
Có lẽ đuôi của động vật cũng không khác với ngón tay của con người lắm, đều rất nhạy cảm.
Nó không dám giãy giụa, cũng không dám chủ động rút ra, bây giờ đã rất đau rồi, lại lộn xộn nhất định sẽ đau hơn.
Nó lúc này.
Đang cực kì ủy khuất nhìn Châu Trạch.
Trong mắt hàm chứa nước mắt trong suốt.
Từ lúc bùng nổ xung đột đến lúc kết thúc.
Có khả năng cũng chỉ là một cái ngáp của người bình thường.
Song phương cũng không đại chiến ba trăm hiệp giống như trong tiểu thuyết võ hiệp, hay là từ lúc bình minh đến hoàng hôn.
Bởi vì thật sự không có gì vui mà đánh, ở đây sơ hở của đối phương lớn như vậy, nếu như ông chủ Châu còn không làm được, thực sự sống đến mức quá thất bại rồi.
Châu Trạch đưa tay, trước tiên bắt lấy cái đuôi của Hoa Hồ Điêu.
- Chít chít...
Thân thể Hoa Hồ Điêu run lên, miệng phát ra âm thanh run rẩy.
Đầu ngón tay khều một cái, móng tay bị rút ra, Hoa Hồ Điêu theo bản năng “Biu” muốn chạy thoát khỏi nơi này, nhưng mà cái đuôi của nó bị Châu Trạch nắm chặt, cứ như vậy, chẳng khác gì tự mình nhanh chóng kéo đứt cái đuôi của mình.
- Chít chít chít chít! ! ! ! !
Cái đuôi sắp bị bản thân kéo gãy rồi.
Hoa Hồ Điêu vội vàng lui trở lại.
Lợi dụng tình thế, hai cái móng vuốt lại nhanh chóng chụp vào cổ tay của Châu Trạch.
Nó.
Vẫn chưa từ bỏ ý định!
Nhưng Châu Trạch phản ứng nhanh hơn nó.
Lại không chút do dự trực tiếp nắm cái đuôi của nó hung hăng đập xuống!
- Ầm!
Giống như là xách bao bố, hung hăng đập xuống đất.
- Bùm!
Giơ lên.
Tiếp tục đập xuống!
- Ầm!
- Bùm!
Giơ lên.
Lại ném xuống!
- Ầm!
- Bùm!
- Ầm!
- Bùm ~~~
- Ầm!
- Bùm
- Ầm!
- Bùm…
- Ầm!
- emm.
Châu Trạch chỉ cảm giác cánh tay trên cơ thể cương thi này của anh cũng bắt đầu ê ẩm rồi, lúc này mới dừng lại.
Mặt đất.
Đã bị anh đập ra một cái hố to, đất cũng bị đập lún.
Hoa Hồ Điêu sưng mặt sưng mũi tùy ý Châu Trạch nắm cái đuôi của nó mà treo ngược.
Nước miếng cũng chảy ra ngoài từng giọt.
Mặt mày đờ đẫn.
Đã có loại dấu hiệu khí thở ra ít hơn so với khí hít vào.
- Hô...
Châu Trạch thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Khí tức cương thi bắt đầu thu lại.
Màu sắc trong con ngươi bắt đầu nhạt đi.
Cả người cũng theo đó khôi phục bình thường.
Trên người, đã là mồ hôi đầm đìa.
Nói thật.
Lần đầu tiên ông chủ Châu phát hiện.
Hóa ra đánh người cũng là một loại chuyện rất cực khổ.
Thật ra thì, muốn trực tiếp giết chết Hoa Hồ Điêu, nhất là dưới điều kiện tiên quyết là nó đã bị mình chế trụ, thực sự không khó.
Nhưng Châu Trạch không nỡ bỏ.
Sự nghiệp mà anh đã tân tân khổ khổ bỏ công lừa gạt trong hai năm qua mới được, «thế giới động vật» của anh, cộng thêm thực lực của con Hoa Hồ Điêu này, nếu như trực tiếp giết chết nó, thật sự vẫn sẽ rất đau lòng.
Lúc này.
Thân thể Deadpool bỗng nhiên lộ ra từ trong cây dây leo.
Hai tay dang ra.
Bên trong bàn tay có chừng mấy hạt giống đủ mọi màu sắc.
Cúi đầu xuống.
Cực kì cung kính quỳ sát ở trước mặt Châu Trạch.
Châu Trạch hiểu được ý tứ của anh ấy, anh ấy hiến những mầm cây này lên là để cho anh có thể khống chế được con Hoa Hồ Điêu này.
Chẳng qua là, Châu Trạch vẫn lắc đầu một cái.
Deadpool không nói gì, lại rụt trở về, tiếp tục bảo toàn nhà tù màu xanh lá cây mà anh ấy đã tạo nên.
Ngược lại không phải là Châu Trạch có gì đó không yên tâm với Deadpool, ừm, quả thật không thế nào yên tâm.
Nhưng nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là bởi vì, dù sao Hoa Hồ Điêu cũng là huyết mạch của yêu thú thời kỳ thượng cổ, những mầm cây này có thể có tác dụng khống chế nó được thời gian lâu dài hay không, người nào dám cam đoan?
Vạn nhất ngày nào đó bỗng nhiên nó len lén tự mình giải quyết được trói buộc, trong nháy mắt cắn ngược lại anh một cái thì phải làm sao bây giờ?
Trước đó có sát bút trấn áp nó, Châu Trạch có thể yên tâm một cách hoàn toàn.
Nhưng bây giờ Sát bút cần được sử dụng cho mục đích khác, chỉ có thể lựa chọn lại biện pháp một lần nữa.
Cũng may.
Biện pháp thì vẫn phải có.
Tại sao cô gái da đen lại biết ngoan ngoãn nghe lời như vậy?
Cấm chế cùng thi độc trên đầu gối của cô ấy, thế nhưng là doanh câu lưu lại!
Chẳng qua là bây giờ còn chưa tới thời hạn doanh câu tỉnh lại, để tránh cho sau này lúc thực sự cần thì anh ấy lại héo.
- Phốc!
Hoa Hồ Điêu bị Châu Trạch ném ở trên mặt đất.
- Coi chừng nó.
Deadpool cúi đầu xuống.
Từng sợi dây leo nhanh chóng lan tràn tới, trói chết Hoa Hồ Điêu ở đó.
Lúc Châu Trạch chuẩn bị xoay người lúc rời đi, một gốc dây leo chậm rãi đáp xuống trước mặt anh, phía trên có mấy đóa hoa màu vàng đang nở, cánh hoa rơi xuống, vừa vặn rơi vào trong tay Châu Trạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận