Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1383: Diêm Vương muốn ông chết vào canh ba (thượng) (2)

Ngay cả tốc độ đập pháp thân của Sở Giang Vương cũng đang dần dần giảm xuống.
Nếu như là lão Hầu Tử ở thời kỳ đỉnh cao nhất, chống cự Sở Giang Vương, có lẽ vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ được 50 - 50.
Hầu Tử của Phủ Quân, ngoại trừ con Tử Kim Thần Hầu của Đệ nhất kia – chiến lực trời sinh cực cao, ít nhất, đánh với một Diêm Vương chắc cũng không phải một vấn đề lớn.
Nhưng bây giờ.
Ngỏm rồi.
Huống chi.
Diêm Vương người ta chẳng qua mới chỉ lấy ra một bộ pháp thân mà thôi.
Bản tôn còn chưa hề động thủ đấy.
Bây giờ ngay cả pháp thân của người ta mà ông còn không đấm nổi nữa.
Đợi đến khi bản tôn của người ta xuất thủ.
Còn có phần thắng gì nữa chứ?
Chẳng qua là.
Đúng lúc này.
Dường như ông chủ Châu đã nhìn thấy lão Hầu Tử đang ngồi ở trên người pháp thân của Sở Giang Vương kia.
Hình như ông ta đột nhiên ngẩng đầu lên.
Nhìn về bên cạnh anh.
Tầm mắt của lão Hầu Tử rất sắc bén.
Sắc bén đến mức khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Sát bút ở trong túi bắt đầu rung lên.
Thậm chí ngay cả chiếc nhẫn thanh đồng cũng có phản ứng ngay lúc đó.
Đây chỉ là một cái liếc mắt từ lão Hầu Tử.
Hoặc là.
Lại càng giống như một lời thông báo hơn.
Ông ta nhớ được anh.
Ông ta đã chú ý tới anh.
Thậm chí.
Châu Trạch có một loại cảm giác.
Dường như đối phương đã nhìn thấu nguyên nhân tại sao anh đang đứng ở nơi này, và anh đang đợi thứ gì.
Chờ ông ta hoàn toàn chết.
Chờ ông ta hoàn toàn kiệt sức.
Chờ ông ta đã hoàn toàn dốc hết chút sức lực cuối cùng.
Chờ ông ta hoàn toàn biến thành một Bình Đẳng Vương Lục thứ hai.
Cho nên.
Lúc trước khi anh đi về nơi này, lúc anh đứng đợi ở chỗ này.
Châu Trạch cảm giác bản thân có chút âm mưu, có chút xấu xa.
Lúc người ta đang liều mạng vì lão đạo, cũng coi như là đang cướp long mạch giúp cho anh.
Mà bản thân anh lại đứng ở bên cạnh quan sát.
Chờ ông ta hoàn toàn chết, chờ ông ta hoàn toàn đến đường cũng.
Chờ đợi.
Ăn ông ta.
Cảm xúc áy náy này chỉ xuất hiện trong một thoáng chớp mắt mà thôi.
Bởi vì ông chủ Châu hiểu rõ.
Vào lúc này, bất cứ chút lòng dạ đàn bà nào, căn bản đều không có chút ý nghĩa nào.
Bởi vì đối thủ là một vị Diêm Vương gia.
Là một trong những chúa tể của địa ngục.
Muốn tranh đoạt đồ với đối thủ ở loại cấp bậc này.
Không cho phép bất kì chút đạo đức giả nào.
Bản thân của Châu Trạch cũng đang mạo hiểm nguy cơ bại lộ thân phận của mình.
Hoặc là không ra tay.
Hoặc là nhất định phải thành công!
Mà điều kiện duy nhất để thành công, chính là Doanh câu lại có thể lấy được một phần “nhiên liệu” giống như lần trước khi ở trong cung điện bên trong địa ngục của anh ấy.
Rất tàn khốc, rất lạnh giá, rất thực tế.
Châu Trạch không còn lựa chọn nào khác.
Vốn dĩ anh còn đang mong đợi lão Hầu Tử có thể gừng càng già càng cay một phen, trực tiếp đánh cho vị Diêm Vương gia này một trận, đây là kết quả cả nhà đều vui nhất, nhưng hiện tại xem ra, căn bản là không có chút khả năng nào.
Khí huyết của lão Hầu Tử đã hao tổn đến gần như cạn kiệt rồi.
Mà trước lúc này.
Ông chủ Châu, đừng nói tới chuyện hỗ trợ.
Ngay cả cơ hội lên được mặt bàn cũng không có.
Dần dần.
Châu Trạch ngồi chồm hổm xuống.
Nước mưa không ngừng rơi xuống.
Ở trước mặt Châu Trạch xuất hiện một vài vũng nước đọng.
Nước mưa màu đen vẫn có thể phản chiếu ra được bóng người.
Châu Trạch nhìn mặt mình.
Đột nhiên cảm giác thấy hiện tại bản thân có chút giống với nước mưa này rồi, trở nên hơi đen rồi.
Ngược lại không phải là cảm giác loại hành vi này loại lựa chọn này của mình có lỗi lầm gì.
Mà là cảm thấy.
Hình như phản ứng của bản thân có chút quá ổn định quá bình tĩnh rồi.
Bình tĩnh giống như đây là chuyện đương nhiên.
- Ba!
Ném một cục đá đi.
Rơi vào trong vũng nước đọng.
- Lão đạo à lão đạo, nếu như khi đó ông không phá của như vậy, không phải hiện tại cũng đã không có chuyện gì rồi sao?
Đáng tiếc lúc này Doanh câu còn chưa thể nói chuyện được.
Chẳng qua là, ngược lại Châu Trạch có thể bắt chước được Doanh câu sẽ nói gì.
- Già… mồm…
Ha ha.
Tiếng nói kéo dài, mang theo một loại cảm giác như có hai giọng trong đó.
Cũng đúng thật là già mồm.
Nếu như lúc trước lão đạo không phá của.
Hiện tại kẻ mà anh cần phải đối mặt.
Có lẽ chính là chúa tể địa ngục cao cao tại thượng... Lục Phóng Ông.
Với thân phận của Doanh câu.
Bất luận là người nào ngồi trên đỉnh kim tự tháp.
Đều không cho phép anh ấy hồi phục và khôi phục lại.
Ông chủ Châu ngẩng đầu lên.
Đối mặt với ánh mặt của lão Hầu Tử.
Vóc dáng vĩ ngạn kia.
Đôi mắt to lớn kia.
Ánh mắt gợn sóng tựa như mang theo một loại hài hước.
Lần này.
Châu Trạch xác định.
Lão Hầu Tử.
Ông ta đã biết!
Ông ta đã nhìn thấu!
Ông ta đã biết hết tất cả!
Có lẽ.
Từ lần đó, lần đầu tiên “gặp mặt” thông qua Hầu Lượng Lượng ở Thông Thành, lão Hầu Tử cũng đã hiểu rõ rất nhiều rất nhiều chuyện.
Buồn cười là, ban đầu bản thân anh lại còn thật sự bất ngờ rằng hình như lão Hầu Tử không nhận ra thân phận của lão đạo.
Lão Hầu Tử này, có năng lực suy đoán và tính kế vượt qua sự tưởng tượng của anh, có trí tuệ cực kì đáng sợ!
Ông ta tới.
Ông ta xuất hiện.
Có thể là ông ta đã đoán được kết cục.
Nhưng ông ta vẫn muốn tới.
Ông ta vẫn xuất hiện.
Chỉ dựa vào phần trí tuệ và tính toán này.
Lúc trước, tại sao ông ta lại không được chọn mà lại bại bởi Vượn Bàn Sơn vậy?
Mẹ nó chứ.
Lão đạo thật là mù mắt mà.
Lão Hầu Tử đấm đến mệt mỏi.
Chẳng qua là pháp thân của Diêm vương này còn đang bị bóng dáng màu đen kia tiếp tục quấn vòng quanh, sau khi cắt đứt liên hệ với bản tôn, pháp thân này giống như là đã mất đi sự chỉ đạo, mặc kệ lão Hầu Tử tiếp tục ngồi ở trên người anh ta cũng không biết phản kháng lại.
Lão Hầu Tử cứ như vậy mà đường đường chính chính ngồi trên người đối phương.
Cúi đầu.
Trước tiên nhìn về vị trí hai chân của mình một chút.
Diện tích thối rữa đang không ngừng tăng lên.
Thịt vụn cũng đang không ngừng bong tróc ra.
Một vài chỗ, xương trắng cũng đã lộ ra rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận