Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1437: Anh ăn thử xem (1)

Châu Trạch thở dài.
Đứng dậy.
Từ vị trí ghế sô pha đi qua bên kia.
Người phụ nữ đã co rúc đã dựa vào trong góc quầy bar, khóc nghẹn ngào.
Cô ta là một con quỷ nha.
Nhưng từ sau khi đi tới tiệm sách này.
Cô ta lại có một loại cảm giác giống như lần đầu tiên bị bạn trai cũ mang vào nhà ma lúc còn sống.
Cô ta khóc.
Cô ta cảm giác bản thân đã làm ném mặt mũi của giới quỷ, không đúng, là ném mất luôn giới quỷ luôn rồi.
Châu Trạch nhìn về phía người phụ nữ, cúi người xuống.
Nói:
- Cô có khỏe không?
- Ô ô ô... Ô ô ô...
- Tôi thật sự rất sợ mà, tôi muốn trở về mộ phần của tôi...

Thật ra thì tiệm sách vẫn là một nơi rất thân thiện, thân thiện đến mức toát ra mùi Cá mặn nồng nặc.
Nhưng mặc dù như vậy, đối với đám người bình thường hoặc là vong hồn kiểu “lá rơi trước mặt người mù” mà nói.
Nơi này, gần như đã tương đương với điện Diêm La ở dương gian rồi.
Đây không phải là thủ pháp nói quá.
Cũng chính là ở Thông Thành, cũng phải dựa trên cơ sở là mấy năm nay ông chủ Châu vất vả bôn ba nhặt người từ khắp trở nơi trở về, mới tạo ra được đội hình tiệm sách như hiện tại.
So sánh với tiệm sách ở Thông Thành, cứ điểm pháp trường của những bộ đầu ở những thành phố khác, bất luận là sắp xếp nhân viên hay là mức độ tốt đẹp của cơ sở vật chất, đều phải cúng bái mà tự nhận là em trai đấy.
Tuỳ tiện nhấc một đứa bé trai ra, cũng có thể san bằng một vùng nhà người ta đấy.
Nữ quỷ rất hoảng sợ.
Kêu khóc nói thế giới bên ngoài quá nguy hiểm, cô ta muốn trở về mộ phần.
Cũng may.
Ông chủ Châu vẫn luôn lấy việc giúp người làm niềm vui.
Anh cũng không làm khó nữ quỷ.
Mà là rất bình dị gần gũi ngồi xổm xuống ở trước mặt của nữ quỷ.
Trong ánh mắt, lộ ra vẻ hòa ái.
Trong nụ cười, tràn đầy sự hiền hòa.
Trong lời nói, xen lẫn sự vui vẻ.
- Trở về thì cũng có thể, nhưng cô phải nói cho tôi biết, tiền âm phủ của cô đều đã lấy được từ đâu.
Đây là một loại ân cần.
Giàu nhưng không để lộ ra hết, đây là chuyện bình thường của con người.
Thành quỷ, cũng giống như vậy.
Ông chủ Châu cảm thấy một lệ quỷ nho nhỏ như cô ta, trên người mang theo nhiều tiền âm phủ như vậy, nhất định chính là hoài bích có tội.
Vì sự an toàn cùng với tương lai của cô ta.
Ông chủ Châu cảm thấy hẳn là bản thân nên chủ động thay thế và gánh vác lấy phần trách nhiệm cùng với nguy hiểm này.
Thật ra thì, thứ như tiền âm phủ này, vào thời kỳ khác nhau sẽ có hình thức biểu hiện không giống nhau.
Mấy chục năm qua, là dùng hình thức tiền giấy để thể hiện, nhưng trong một khoảng thời gian rất dài trước đó, chính là lấy hình thức “kim nguyên bảo” “ngân nguyên bảo”* để thể hiện. Cho dù là hiện tại, không ít người nhà vẫn còn giữ phong tục chuẩn bị trước giấy tiền vàng bạc kiểu nguyên bảo cho ngày giỗ, đợi đến ngày hôm đó thì đem đi thiêu.
(*loại tiền đỉnh vàng đỉnh bạc như trong phim cổ trang TQ)
Hoạt động kinh tế sản xuất ở dương gian, đúng là đã mang đến rất nhiều ảnh hưởng và thay đổi cực lớn đối với rất nhiều chuyện ở âm ti.
Có lẽ.
Vào thời kỳ càng xa xưa hơn, hình thức thể hiện của tiền âm phủ là vỏ sò cũng không chừng.
Đương nhiên, bất kể là loại hình thức biểu hiện nào, cũng chỉ là một loại hình thức mà thôi, ý nghĩa thực sự của tiền âm phủ, là nó đại diện cho một loại giá trị công đức, càng giống như một loại… báo cáo tổng kết khách quan nhất trong cả đời trước của bạn đi.
Người bình thường chết đi, trừ phi bạn là những kẻ đại gian đại ác, nếu không, sau khi chết cũng sẽ có được một chút tiền âm phủ trên người, có chút giống như là lộ phí, chuẩn bị dùng với đám quỷ nhỏ ở trên đường.
Nếu như bình thường có hành thiện tích đức thì sẽ được tương đối nhiều, hoặc là do con cái cung phụng rất đầy đủ, hoặc là bản thân con cái hành thiện tích đức tương đối nhiều, đồng thời còn cúng viếng cho bạn, dạng như vậy, tự nhiên tiền âm phủ mang theo ở trên người vong hồn sẽ càng nhiều hơn một chút.
Nhưng có nhiều hơn nữa.
Thì cũng có một mức độ.
Nữ quỷ ở trước mắt này khí thế người giàu “bạch bạch bạch” đã lấy ra chừng mấy xấp tiền âm phủ, thể hiện rõ ràng là đã vượt qua số lượng cao nhất mà cô ta có thể có được, trừ phi đời trước của cô ta từ khi ra đời đến bây giờ vẫn luôn làm người tốt chuyện tốt, tích lũy được rất nhiều công đức.
Nhưng các người cứ nhìn những chuyện cô ta đang làm cùng với thân phận lệ quỷ của cô ta, rõ ràng là từ đầu tới cuối đều mâu thuẫn.
Lúc này, khi đối mặt với lời thăm hỏi của Châu Trạch, nữ quỷ không dám giấu giếm, cô ta cũng không có chuyện gì cần phải giấu giếm, trực tiếp nhút nhát trả lời:
- Tôi nhặt được.
- Ồ.
Ông chủ Châu chậm rãi đứng lên.
Mặt mũi bắt đầu trở nên nghiêm túc cương nghị hơn hẳn.
Trầm giọng nói:
- Tà ma ngoại đạo, người người phải trừ diệt!
Nữ quỷ rùng mình một cái.
Vội nói:
- Nhặt được ở trước một ngôi mộ hoang, tôi có thể đưa các người tới!
Mặt mũi góc cạnh, lại lần nữa nhu hòa lại.
Ông chủ Châu lại lần nữa ngồi xổm xuống.
Đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh như băng của nữ quỷ kia.
Nói:
- Vất vả cho cô rồi.
...
Bữa ăn tối rất ngon miệng, tay nghề của Oanh Oanh đã tiến bộ vượt bậc khiến cho Châu Trạch cũng có chút kinh ngạc.
Tuy nói vừa mới tỉnh lại, thân thể vẫn còn đang ở trong quá trình hồi phục, tạm thời không cần phải ăn thịt cá, cũng không thích hợp ăn quá nhiều, nhưng mỗi món ăn, Châu Trạch đều nếm chừng mấy đũa.
Sau khi ăn xong bữa tối, Châu Trạch suy nghĩ một chút, đưa yêu cầu cho lão Trương.
Không có cách nào nữa, luật sư An không có ở đây, nếu không thì giao loại chuyện kiểu này cho luật sư An xử lý chính là cách thỏa đáng nhất.
Về phần hiện tại luật sư An đang ở đâu?
Có lẽ vẫn còn đang đổ mồ hôi và tuổi trẻ ở trên một đoạn đường nào đó của một tỉnh lộ nào đó đi.
Cũng không biết được hiện tại anh ta có hối hận về chuyện giao nội đan cho Bạch Hồ bồi bổ sau đó bản thân lại dung hợp hay không.
Dường như đầu năm nay cũng rất thịnh hành loại thí nghiệm “lai giống” như thế này.
Tôi đã sai lầm.
Cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận