Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1549: Không thấy được (1)

- Nếu như anh cảm thấy chuyện này cũng là bình thường, tôi thì không thể tin nổi.
Trương lão đầu chỉ vào một màn đang phát sinh trước mặt mà nói.
Luật sư An liếm môi một cái, hiển nhiên, anh ta cũng có chút sững sờ.
Bởi vì nguyên nhân vẫn luôn duy trì một đoạn khoảng cách, cho nên cảnh tượng Ngô Sinh biến thành cương thi, cũng không tạo thành cảnh tượng quá mức chấn động đối với luật sư An và Trương lão đầu đang đứng ở bên này.
Ngược lại là cảnh tượng sau đó.
Ông chủ gần như là bùng nổ đập đối phương té rạp trên mặt đất sau đó cắn xé.
Khiến cho hai người thuộc hạ này.
Trong lòng cũng có chút sợ hãi.
Chuyện này không giống với việc vác ánh trăng sáng đập đại điện, đó là một loại phong cảnh ở một cấp độ khác, có thể khiến cho người ta coi thường tất cả mọi nhân tố không dịu dàng khác như tử vong, kết thúc, kêu la thảm thiết vân vân.
Bởi vì chuyện như vậy quá cao vời, quá xa xôi, mà đối với những chuyện có cao vời quá xa xôi như vậy, trong mắt người đời, đều giống như mở bộ lọc làm đẹp vậy, đều sẽ trở nên tốt đẹp hơn một chút.
Nhưng lúc này.
Ông chủ lại giống như cuồng ma vậy.
Nói chính xác.
Giống như là một con chó điên đang nổi điên mà cắn xé kẻ ở dưới người vậy.
Cũng may, dường như thứ kia cũng cũng không phải là thân xác máu thịt gì đó, cho nên, đương nhiên là loại hình ảnh máu thịt tung tóe cũng chưa từng xuất hiện, nhưng loại khí thế này, loại điên cuồng này, loại ý chí báo thù gần như là cuồng nhiệt tới cực điểm như thế này, thực sự là khiến cho người ta sợ hãi.
Thật ra thì, đến lại cấp độ như luật sư An cùng Trương lão đầu, tình cảnh máu tươi tung tóe thịt vụn bừa bãi gì đó, thực sự đã có chút miễn dịch.
Bọn họ hoàn toàn có thể yên tâm thoải mái mà ngồi xuống ăn xiên que ở trong khung cảnh này.
Nhưng loại cắn xé và nhai nuốt trên phương diện linh hồn này, loại giòn vang phát ra khi răng tiếp xúc với linh hồn như vậy, vừa đúng lại là một lại âm thanh có thể khiến cho hai con cáo già này “rung động”.
Loại điên cuồng mãnh liệt thế này, tới rất đột nhiên, mà kết thúc cũng rất nhanh.
Một đường chờ đợi tới lúc ông chủ nhà mình đi về phía bên này.
Luật sư An cùng Trương lão đầu còn có chút đắm chìm trong phong cách của cảnh tượng trước đó, vẫn chưa hoàn toàn thoát ra được.
- Ông chủ cùng đám người Nguyệt Nha Trịnh Cường, có bí mật gì đó không muốn cho người khác biết sao?
Trương lão đầu bỗng nhiên hỏi.
Chỉ là ông ta thực sự không thể hiểu được.
Chẳng qua là mấy thủ hạ chết mà thôi.
Hơn nữa kẻ chết đi còn là những thủ hạ không có bao nhiêu giá trị.
Tức giận, có thể hiểu được.
Nhưng tức giận thành như vậy.
Quá khoa trương rồi đi?
Cũng không cần rắc rối mà phải biểu diễn ra tư thế tức giận khi mất đi ái tướng trước mặt hai người như vậy.
Dù sao ông chủ nhà mình cũng là Cá mặn, không phải là lỗ tai lớn, coi như A Đấu có ở trong ngực của anh thì anh cũng lười phải dùng chuyện quăng đi để thu mua lòng người đi.
- Người ông nói là Nguyệt Nha, hay là Trịnh Cường?
Luật sư An hỏi.
Nguyệt Nha còn dễ hiểu được, ngoan ngoãn nghe lời còn biết chuyện thêu thùa may vá, tìm nhục thân cũng rất phù hợp với thẩm mỹ của đại chúng.
Về phần Trịnh Cường, ờmm.
Lúc này.
Châu Trạch đã đi tới bên cạnh xe.
Luật sư An ho khan một tiếng, đứng ở bên bờ nguy hiểm, bỏ đi hết những ý nghĩ lung tung ở trong đầu.
Trương lão đầu cúi đầu, đàng hoàng.
Giống như là hai con heo, khi đối mặt với một tên đồ tể vừa mới giết một con heo cả người còn máu me đầm đìa, ngoan ngoãn, hiểu chuyện.
- Trở về.
Nói xong hai chữ này, Châu Trạch lên xe.
Chuyện khiến cho luật sư An có chút bất ngờ là, người luôn thích lười biếng như ông chủ, lại chủ động ngồi vào vị trí tài xế.
Vào thời khắc này, vị trí kế bên tài xế, không ai muốn ngồi cả, luật sư An cùng Trương lão đầu đều rất ăn ý mà ngồi ở hàng ghế sau.
Tiếng động cơ xe hơi gầm rú.
Giống như là một xưởng xe đang bắt đầu khảo sát tính năng xe vậy, trực tiếp đạp hết chân ga, bắt đầu kiểm tra.
Châu Trạch xe lái cực kì nhanh, sau khi ra khỏi khu phục vụ, trực tiếp đen lên cao tốc trên cao, sau đó lấy một loại tốc độ - kiểu mà ngày hôm sau tuyệt đối sẽ không bị CCTV bắt kịp – mà điên cuồng phóng xe.
Luật sư An hơi mấp máy môi dưới, vẫn không nhịn được mà hỏi:
- Ông chủ, xảy ra chuyện sao?
Ngô Sinh kia, không phải là đã bị ông chủ giết rồi sao?
Hơn nữa, còn chết một cách vô cùng thảm thiết.
- Trong nhà xảy ra chuyện. - Châu Trạch trả lời.
Luật sư An gật đầu một cái, không dám hỏi nhiều nữa, thật ra thì, nhìn sắc mặt của ông chủ, đại khái là có thể hiểu được, có lẽ là vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
Ngược lại thì thần sắc của Trương lão đầu vẫn như bình thường.
Luật sư An cũng có thể hiểu được sự bình tĩnh của Trương lão đầu.
Bởi vì cháu cố nội của ông ta - lão Trương, trong ngày thường cơ bản là đều trở về nhà của bản thân, cũng không qua đêm ở tiệm sách.
Cho nên, tiệm sách có xảy ra chuyện gì, thì Trương lão đầu cũng không trở nên vội vã.
Đột nhiên.
Luật sư An nghĩ tới một loại khả năng.
Người có thể khiến cho ông chủ nhà mình vội vã đến như vậy.
Trong toàn bộ tiệm sách.
Hình như chỉ có một người!
Nếu như cô ấy xảy ra chuyện.
Luật sư An hít sâu một hơi, không dám nghĩ không dám nghĩ.
Tới kịp đi, tới kịp đi, tới kịp đi.
Hiện tại ở trong lòng Châu Trạch rất loạn, vô cùng loạn.
Một mặt, cảm tính của anh đang không ngừng tự an ủi bản thân, người phụ nữ kia không nhất định sẽ đến, có lẽ, tất cả những chuyện này chỉ là một loại trùng hợp, Ngô Sinh này, chẳng qua chỉ là một quân cờ mà người phụ nữ kia thu nhận, nhưng lại không thực sự sử dụng tới, chẳng qua là trùng hợp bị anh phát hiện được, va chạm, kết thù, sau đó lại bị anh tìm được và giết chết mà thôi.
Đồng thời, trong tiệm sách, không chỉ có một mình Oanh Oanh ở đó.
Nhưng mặt khác, dưới sự dẫn dắt của suy nghĩ lý tính, cho dù là ông chủ Châu không thừa nhận cũng không được, trên dưới tiệm sách, trừ phi là có mặt anh, nếu không, cho dù là những người khác có nhiều hơn nữa, lúc đối mặt với người phụ nữ kia, dường như cũng không có chút ý nghĩa gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận