Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 789: Nổ! (1)

Đáng giận là.
Sau khi hư ảnh của hải thần nói ra “Là... mi...” xong.
Tiếp theo không có gì nữa.
Trực tiếp tan thành mây khói.
Hứa Thanh Lãng quỳ rạp trên mặt đất, cách đó không xa, trùng mềm màu đen giống như đang nhúc nhích về bên này.
Hoàn cảnh nơi này giống như trong dạ dày con người.
Muốn ghê tởm dơ bẩn bao nhiêu có ghê tởm dơ bẩn bấy nhiêu.
Yết hầu Hứa Thanh Lãng vừa động, phun ra một ngụm máu tươi, giơ tay sờ xương sườn của mình, đã bị gãy vài cái, sau đó trong ánh mắt lộ ra chút hoảng sợ.
Không nói đến ba đường trận pháp mà mình vừa bố trí bị phá trong nháy mắt.
Nếu như mới vừa rồi không có hộ thân của hải thần thêm vào.
Mình có thể sống sót dưới một kích kia hay không còn chưa biết được!
Trước đó trong đầu Hứa Thanh Lãng đã vô số lần dự đoán và tưởng tượng xem bóng đen kia rốt cuộc có thể tạo thành phá hoại lớn cỡ nào.
Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới sẽ như vậy.
Khủng bố như vậy!
Nhưng trước mắt.
Khi ánh mắt không ngừng đảo quét.
Hứa Thanh Lãng lại không thấy bóng dáng màu đen kia đi đâu rồi.
Cảm giác nguy cơ không cách nào nắm bắt được này tóc gáy trên người Hứa Thanh Lãng đều sợ run lên.
“Ong!”
Ở bên trái.
Hứa Thanh Lãng xoay người.
Nhưng mà.
Trong lòng anh dâng lên một chút tuyệt vọng.
Quá nhanh!
“Rầm!”
Một thân hình nho nhỏ màu đen xuất hiện trước mắt Hứa Thanh Lãng, chặn thế công của bóng đen.
Bóng đen lại lần nữa lui xuống, biến mất trong bóng tối bốn phía.
Bé trải ở một chỗ khác trong đường hầm phía trước nghe thấy động tĩnh bên trong đã lập tức tới ngay, vừa đúng kịp giúp Hứa Thanh Lãng đỡ một kích này.
Hứa Thanh Lãng há to mồm thở phì phò, nhìn bóng dáng nho nhỏ trước mắt, nói:
- Cám ơn nhiều, tốc độ của nó quá nhanh.
- Không chỉ là... nhanh đi?
Bé trai nói xong, chậm rãi buông thõng hai cánh tay của mình xuống, ở chỗ hai tay, mấy vết cào sâu đủ để thấy xương nhìn ghê người như vậy!
Phải biết rằng, cậu có khí lực cương thi hàng thật giá thật vài trăm năm!
Năng lực chống đỡ tiến công kinh khủng như vậy, lại cũng bị ăn mệt như thế!
Nếu như là thân thể của người bình thường, đoán chừng đã trực tiếp giống như người giấy bị bóng đen kia thoải mái xuyên qua rồi, cũng không hề chậm chạp chút nào.
Giờ khắc này.
Người ở trong này.
Khẩn trương nhất cũng hoảng sợ nhất.
Không phải là ai khác.
Chính là cô bé ngăm đen.
Bởi vì phần lớn tâm thần của cô đều đặt vào khống chế dây mây trong cơ thể ông chủ Châu.
Thân hình không cách nào rời đi, cũng không thể quá phân tâm.
Nói cách khác.
Nếu như bóng đen kia cũng nhằm vào cô.
Cô không hề có biện pháp né tránh được.
Dĩ nhiên.
Đây giống như không phải là vấn đề cô có muốn trốn hay không, chính là muốn trốn cũng trốn không thoát.
Mà ông chủ Châu vẫn lặng yên lơ lửng trên mặt nước, trên người dày đặc dây mây nối với vách tường màu xanh kia, từng luồng thi độc đang liều mạng tiến vào trong cơ thể anh.
Chính là.
Thân thể này trước đó như thế nào.
Bây giờ vẫn là như vậy.
Tình tiết trong manga Nhật như đạt được lực lượng hở ra lại dục hỏa trùng sinh hay niết bàn trùng sinh.
Dường như không xuất hiện trên người anh.
Hứa Thanh Lãng chậm rãi đứng dậy, anh đang định thử một lần nữa khơi thông lực lượng của hải thần, rất nhanh, vảy rắn lại bắt đầu một lần nữa bao trùm trên người anh, nhưng mà, lực lượng đã nhỏ hơn trước rất nhiều, bởi vì khắp trên người anh đều truyền đến cảm giác đau nhức và xé rách.
Năng lực thừa nhận lực lượng của mỗi người đều có mức độ.
Hải thần trong đại dương xa xôi là một tồn tại sắp hóa thành thuồng luồng, cho dù khí lực hay pháp lực tự nhiên tương đương với khủng bố.
Nhưng thân thể Hứa Thanh Lãng vẫn còn quá yếu ớt, nếu lại bị lực lượng của hải thần thêm vào như trước, bản thân anh sẽ phải chết bất đắc kỳ tử, thân thể và linh hồn đều ngỏm sạch sẽ.
Nhưng mà.
Hiện giờ chuyện khó xử nhất ở đây.
Biết rõ ràng nơi này gặp nguy hiểm, biết rõ ràng thứ xuất quỷ nhập thần đi ra từ trong vách tường màu xanh kia không dễ chọc.
Nhưng mọi người lại không thể đi!
Đi như thế nào?
Để một mình ông chủ lại đây?
Bé trai không thể đi được, bởi vì Oanh Oanh ở trên, nếu như cô ấy biết bé trai chỉ lo cho bản thân chạy trối chết mà bỏ ông chủ lại, đoán chừng nữ cương thi sẽ trực tiếp bóp nát hồn huyết của cậu để cho cậu chôn theo!
- Còn bao lâu nữa?
Bé trai quát.
Cậu chậm rãi nhắm hai mắt lại, không dám nhìn vách tường màu xanh kia, cậu không dám để cho mình lại trầm luân vào.
Tảng đá màu xanh này có lực hấp dẫn trí mạng đối với cương thi!
Cô bé ngăm đen cười khổ một trận.
Má nó chứ.
Bà đây cũng muốn biết đó!
Nhưng ông chủ nhà mi quá lâu đi.
Bà đây đã bận rộn hồi lâu.
Anh a.
Anh ta thế mà lại.
Ngay từ đầu anh ta đã không hề có phản ứng nào kêu bà đây làm sao đây!
Tiếp theo.
Là trầm mặc đáng kể.
Trong hầm mỏ.
Trừ bỏ thỉnh thoảng có tiếng tiếng chảy thanh thúy ra.
Không có âm thanh gì khác.
Bóng đen kia.
Cũng không trở ra nữa.
Nhưng mà.
Cho dù là Hứa Thanh Lãng hay bé trai hoặc cô bé ngăm đen.
Đều không dám thả lỏng chút nào.
Thật ra.
Yên tĩnh trước khi xảy ra chuyện mới là khủng bố nhất, cũng giày vò người ta nhất.
Đúng lúc này.
Bên hầm lại truyền tới động tĩnh.
Là mấy người Oanh Oanh đến đây.
“Ong!”
Âm thanh lại lần nữa vang lên.
- Cẩn thận!
Hứa Thanh Lãng lập tức kêu lên.
- A!
Oanh Oanh kêu rên lên, luật sư An lại kêu thảm một tiếng.
Bé trai và Hứa Thanh Lãng thấy thế lập tức xông về chỗ lối ra trong hầm.
Bóng đen lại lần nữa xuất hiện.
Tốc độ vẫn nhanh đến khủng bố.
Bé trai lập tức vung nắm tay nện qua!
“Rắc!”
Tiếng cọ xát điếc tai truyền đến.
Mặt bé trai gần như méo mó.
Năm ngón tay.
Máu chảy đầm đìa.
Máu của cương thi là màu đen.
Vả lại ngón tay của cậu càng không ngừng run run, ngay tiếp theo cả cánh tay đều đang co rút.
Khí lực cương thi cường hãn tự tin, ở trước mặt bóng đen kia lại trở nên yếu ớt như vậy.
Oanh Oanh quỳ trong hầm, ở phía sau này, luật sư An bị đâm đến mặt mũi bầm dập.
Đáng được ăn mừng chính là.
Luật sư An đi vào sau lưng Oanh Oanh.
Phải biết rằng lúc này chỗ hai bên bả vai Oanh Oanh đều xuất hiện vết thương sâu đến tận xương.
Nếu như luật sư An đi phía trước.
Đoán chừng lúc này đã hóa thành một bãi bùn xuân để bảo vệ hoa rồi.
- Ông chủ!
Oanh Oanh không quan tâm đến vết thương, một lần nữa đứng lên, đang chuẩn bị đi qua.
Trước đó dựa theo kế hoạch của luật sư An, không để cho mình hai cương thi tới gần bên đó, bởi vì quá nguy hiểm, lỡ như trầm luân vào, sẽ rất phiền toái.
Nhưng cảm ứng được hơi thở dao động mãnh liệt phía dưới, tiếp tục chờ ở trên hiển nhiên không thích hợp, chỉ có thể kiên trì đi xuống.
- Vách tường động!
Cô bé ngăm đen đột nhiên kêu lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận