Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 541: Ngã phật từ bi!

Hí!
Sau đó.
Thân hình cô ấy lập tức lui về phía sau.
Tư thế vốn là quỳ rạp, vươn người về phía trước lập tức biến thành tư thế ngửa người về phía sau.
Đồng thời hai chân cô ấy còn lê trên mặt đất.
Bản năng khiến cô ấy muốn kéo dài khoảng cách với Châu Trạch trước mắt.
Anh ta không phải ông chủ.
Không phải ông chủ.
Là người kia.
Là người kia rất, chính là người rất lớn rất lớn kia…
A a a a! ! !
Là ông chủ đã khiến cái ý thức rất lớn rất lớn kia thức tỉnh sao?
Vì sao không thông báo cho người ta một tiếng! ! !
Mới vừa rồi, người ta lại có thể làm nũng với anh ta.
Xong xong.
Xíu chút nữa người ta đã cắm sừng trên tinh thần cho ông chủ rồi!
Châu Trạch vốn chỉ rất tùy ý mà nhìn lại.
Chỉ là.
Khi anh ta nhìn thấy vậy mà nữ cương thi kia lại lê thân thể cực kỳ mệt mỏi về phía sau.
Cho dù đang ngồi dưới đất cũng cố muốn kéo người về phía sau, cách mình thật xa thì.
Trong tròng mắt anh ta.
Không khỏi xuất hiện lửa giận.
Rõ ràng.
Từ lúc mới bắt đầu cô ấy vốn sợ bản thân mình.
Rõ ràng.
Sự trưởng thành của cô ấy cũng là dựa vào bản thân mình.
Nhưng vì sao.
Cô ấy đối xử với người kia như thế…
Lại đối xử với mình như vậy?
- Chào anh.
Oanh Oanh vừa lui về phía sau vừa đưa tay.
Phất phất như.
Rất lúng túng lên tiếng chào hỏi.
Quả thực là rất lúng túng.
Giống hệt như một đám người mẫu Victoria's Secret khi chụp ảnh chung với nhau thì người bày ra thủ thế hi, người thì khoa tay múa chân.
Phù...
Hít sâu một hơi.
Lại nặng nề mà thở ra.
Châu Trạch quay đầu lại.
Nhìn về phía hòa thượng chốc đầu trước mặt mình.
- Là anh... ... đã biến... ... cô ấy thành... ... như vậy?
- A di đà phật, đây đều là hiểu lầm, xin ngài hãy nghe bần tăng giải thích.
- Trời cao có đức hiếu sinh.
- Sao bần tăng có thể làm loại chuyện lạt thủ tồi hoa như thế này.
- Là vị nữ thí chủ này...
Nói xong.
Hòa thượng chốc đầu trực tiếp chỉ về phía thiếu nữ ngăm đen còn đang bị xiềng xích màu đen trói lại trên đất phía xa xa.
- Là cô ta muốn giết vị nữ cương thi này, bần tăng thực không đành lòng, lúc này mới ra tay phong ấn nữ cương thi này, chỉ muốn bảo vệ một mạng của cô ta.
- ... ... - Thiếu nữ ngăm đen.
Hòa thượng chốc đầu đang định đạo hữu chết như hòa thượng không chết.
- Thật... ...?
Châu Trạch khẽ ngẩng đầu lên.
Nhìn hòa thượng.
Cho dù lúc này, Phật quang sau lưng hòa thượng chốc đầu còn đang ở đó, nhưng trên mặt khí thế, lão ta hoàn toàn nằm trong thế hạ phong, thế cục hoàn toàn điên đảo so với khi lão ta ra tay đối phó với Oanh Oanh.
Phật áp chế ma.
Tà không áp chính.
Đây tựa hồ là định lý.
Vậy mà.
Này chỉ được thành lập trên cơ sở Phật mạnh hơn ma.
Mà nếu như đảo lại.
Phật sao có thể áp chế ma?
Hay hoặc là.
Nếu thật sự đảo ngược lại.
Ai là Phật.
Ai là ma?
Giới hạn giữa đen và trắng…
Ai có thể định nghĩa?
- A di đà phật, người xuất gia không nói dối, mời thí chủ nhất định phải tin tưởng thái độ làm người của bần tăng, bần tăng yêu thế nhân, thế gian vạn vật đều đáng để bần tăng yêu thích.
- Vị nữ cương thi thí chủ này, bần tăng cũng... ...
- Anh... ... nói... ... anh yêu... ... cô ấy?
- ... ... - Hòa thượng chốc đầu.
Đại ca.
Có người nào lại nói chuyện như ngài sao!
Không thể so sánh từ chữ như vậy được.
Ngài chưa từng nghe tới từ công bộc của nhân dân sao!
- Trả... ... lời... ... tôi... ...
- Ách, thí chủ, yêu ở đây là một loại rất yêu thích, không liên quan đến tư tình nam nữ... ...
- Leng keng!
Giọng nói rất không hòa hài xuất hiện.
Chiếc đinh sắt hòa thượng chốc đầu vốn vội vã thu vào, để trong quần áo mình.
Vậy mà lại rơi xuống ngay lúc này.
Đoán chừng là vì trong khoảng thời gian này, thân thể hòa thượng chốc đầu một mực run rẩy.
Run rẩy run rẩy.
Khiến chiếc đinh lão ta cất trong áo rơi ra.
Châu Trạch và hòa thượng chốc đầu cùng nhau cúi đầu.
Nhìn xuống.
Sau khi nhìn thấy thứ vừa rơi xuống đất là thứ gì.
Sắc mặt hòa thượng chốc đầu chợt trắng bệch.
Trời ạ trời ạ.
- A di đà phật, A di đà phật!
- Thí chủ.
- Xin hãy nghe bần tăng giải thích.
- Căn nhà bần tăng mới vừa mua ở Từ Châu cần tu sửa... ...
Châu Trạch khom lưng.
Nhặt cây đinh này lên.
Mà lời giải thích của hòa thượng chốc đầu cũng im bặt mà dừng.
Sau đó.
Lão ta có chút khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.
Lão ta rõ ràng.
Trong tình hình này.
Giải thích nữa.
Cũng không có ý nghĩa.
Vuốt vuốt cây đinh này.
Châu Trạch như đang vuốt vuốt một món đồ chơi mới tới tay.
- Trấn sát... ... tỏa kinh... ... phược linh... ...
Châu Trạch ngẩng đầu.
Nhìn về phía hòa thượng chốc đầu.
Cái đinh này có rất nhiều tên gọi. Ở Đạo gia, Phật gia thậm chí là Huyền tu bên kia đều có cách xưng hô riêng cho nó, thậm chí ở một vài nơi, khi dân chúng bình thường xây nhà hoặc dời tới nhà mới, cũng đều sẽ dùng cái đinh này.
Trấn sát.
An trạch.
Nhưng loại đinh này, công dụng lúc mới đầu cũng là công dụng nguyên thủy nhất, thật ra là lấy ra để trấn áp cương thi!
Trấn trụ sát khí trong cơ thể cương thi, khóa lại kinh mạch trong cơ thể cương thi, trói chặt linh thức của cương thi, đây là pháp khí được đặc biệt thiết kế để trấn áp cương thi.
Mấy năm nay, vì phổ biến hoả táng, cương thi hoang dã đã ít đi rất nhiều rất nhiều.
Nhưng ở cổ đại, nhất là thời đại loạn thế, triều cương rung chuyển, dã mị cũng mọc thành bụi, chuyện cương thi làm hại người nhìn mãi quen mắt.
Thân là một trong những thuỷ tổ của cương thi.
Châu Trạch cầm cây đinh này.
Cảm giác có điểm là lạ.
Tuy nói giữa cương thi không có "liên hệ máu mủ".
Nhưng cây đinh này, thực sự có thể nói là đặc biệt dùng để đối phó với "đời sau" của bản thân mình.
Cũng không biết, loại đinh này.
Sau khi được phát minh ra.
Đã từng đóng đinh bao nhiêu đầu cương thi.
- Răng rắc!
Cây đinh màu đen hóa thành mảnh vụn trong tay Châu Trạch.
Chậm rãi bay theo gió.
- A di đà phật, thí chủ làm tốt lắm, bần tăng đã sớm nhìn cây đinh này không vừa mắt.
Hòa thượng chốc đầu lập tức khen ngợi!
Bàn tay Châu Trạch nhẹ nhàng vung lên.
Không biết vì sao.
Khi trên tay có thứ bẩn thỉu gì đó.
Đều khiến anh ta cảm thấy rất không thoải mái.
Hơn nữa còn là kiểu ngay cả một chút cũng không chịu đựng được.
Sau khi phủi bụi đen đi.
Châu Trạch còn đưa tay.
Cầm lấy bộ đồ luyện công màu trắng của hòa thượng chốc đầu.
Rất cẩn thận xoa xoa tay.
Hòa thượng chốc đầu gượng cười.
Không dám nói gì.
Tiếp đó.
Châu Trạch càng đặt tay trên mặt hòa thượng chốc đầu.
Lúc đầu anh ta muốn đặt tay trên đầu hòa thượng chốc đầu.
Nhưng vừa nhìn cái đầu kia.
Anh ta lại không muốn nữa.
Vỗ vỗ trên mặt hòa thượng chốc đầu.
Phát ra tiếng vang lanh lảnh.
- Thí chủ, bần tăng có thể đi chưa?
Tuy rằng lão ta cảm thấy đây chỉ là một câu nói nhảm.
Nhưng hòa thượng chốc đầu vẫn muốn hỏi một chút.
Biết đâu có kỳ tích xảy ra thì sao?
Châu Trạch lắc đầu.
Giọng điệu vẫn rất bình tĩnh:
- Không... ... thể... ...
Được rồi.
Đã hiểu rõ.
Một giây sau.
Sắc mặt hòa thượng chốc đầu ngưng lại.
Phía trước tùy tiện ứng phó, chỉ là lão ta muốn cầu một kỳ tích.
Hiện tại.
Liều đi!
- Kim Cương Nộ Mục, Phục Ma !
Trong nháy mắt, Phật ảnh sau lưng hòa thượng chốc đầu dung nhập vào cơ thể.
Khiến cả người hòa thượng chốc đầu như bóng đèn được nối dây điện.
Bắt đầu phát sáng.
Ngay sau đó.
Hòa thượng chốc đầu trợn mắt trừng trừng.
Giống như La Hán phụ thể.
Đồng thời lão ta lấy tốc độ cực nhanh giơ nắm tay lên.
Lão ta chuẩn bị đánh nhau!
Dưới điều kiện tiên quyết là không có đường lui.
Chỉ có thể liều!
Vậy mà.
Dù là khi mới bắt đầu phát sáng, hòa thượng chốc đầu còn chưa hưởng thụ được cảm giác vui vẻ khi có kim quang gia trì "vô lượng".
Bỗng nhiên hai tay Châu Trạch phát lực một lần nữa.
Như đang đánh một con muỗi giúp lão ta.
Trực tiếp quất lên trên mặt hòa thượng chốc đầu.
- Rầm!
Kim quang tan rã.
Phật quang tiêu tán.
Hòa thượng chốc đầu vốn đứng trước mặt Châu Trạch bị một tát của Châu Trạch trực tiếp đánh bay ra ngoài.
Hung tợn đụng vào biển quảng cáo của cửa hàng bên cạnh đường cái.
Trực tiếp đánh ra một lỗ thủng trên biển quảng cáo.
Châu Trạch yên lặng mà cúi thấp đầu.
Nhìn lòng bàn tay mới vừa tát người của mình.
Nói khẽ:
- Ngã phật... Từ bi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận