Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1259: Cô độc tốt lắm (2)

Người phụ nữ đó, là có hận thù với con của mình hay sao, lại chọn Từ Nhạc.
Trên danh thiếp biểu hiện người phụ nữ này là một chủ của một cửa hàng bán sản phẩm chăm sóc sức khỏe, tên là Từ Quế Phương, cũng không biết rốt cuộc là thật hay giả.
Ông chủ Châu không phải là người quá yêu thích chơi trò tìm kiếm, nhưng dựa theo nguyên tắc chuyện hôm nay hôm nay xong, anh vẫn đón một chiếc xe, đi tới cửa tiệm kia.
Tiệm vẫn còn mở, bên trên treo bảng hiệu rất khoa trương, giảm béo, thẩm mỹ, vân vân…, lộ ra cực kì khoa trương.
Hơn nữa.
Chuyện khiến Châu Trạch có chút bất ngờ là.
Đèn trong tiệm vẫn sáng, trong lúc mơ hồ có thể nhìn thấy có bóng người đi đi lại lại ở bên trong.
- Rắc rắc.
Khóa bên trong bị Châu Trạch dùng móng tay bẻ gãy.
Ông chủ Châu đi vào.
Nhìn thấy một nữ nhân viên gầy nhỏ của tiệm đang ngồi ở trên một cái ghế nhỏ, cầm trong tay một tờ đơn, vừa ghi tên vừa chú ý hàng hóa.
Lúc Châu Trạch đi vào, dọa cho nữ nhân viên giật mình, lúc này cũng đã là sau nửa đêm rồi, một người đàn ông xa lạ bỗng nhiên xông vào, không sợ mới tính không bình thường.
- Anh là ai, anh muốn làm cái gfi!
Nữ nhân viên lộ ra vẻ rất khẩn trương, trong tay siết chặt bút bi.
Châu Trạch cầm danh thiếp trong tay, hỏi:
- Từ Quế Phương là bà chủ của nơi này sao?
- Anh tìm bà chủ của chúng tôi sao?
Nữ nhân viên rõ ràng thở phào nhẹ nhõm một hơi, hiển nhiên, chỉ cần người trước mặt biết bà chủ của cô ta, cô ta có thể an toàn rồi.
- Có đang ở đây hay không?
- Cô ấy không có ở đây, cô ấy ở nhà.
- Nhà cô ta ở nơi nào?
- Nhà cô ấy ở Thượng Hải, thông thường một tháng cô ấy sẽ tới tiệm một lần.
Châu Trạch khẽ cau mày.
Dường như nữ nhân viên lo lắng Châu Trạch giận lây sang cô ta, lập tức nói:
- Nhưng tôi biết địa chỉ căn nhà ở Thượng Hải của cô ấy, anh có thể tới đó tìm cô ấy.
Châu Trạch đi tới trước mặt nữ nhân viên của tiệm.
Nữ nhân viên đang không ngừng lui về phía sau.
Sau lưng đã dựa vào sát vách tường rồi.
Còn phải đến Thượng Hải sao?
Nhưng không được nha.
- Ngài uống nước đi, tôi lập tức đi tìm địa chỉ cho ngài, tôi có chuyển phát nhanh được gửi từ căn nhà ở Thượng Hải của bà chủ, có thể tra được chính xác địa chỉ, nhưng tôi phải đi tìm cái hộp chuyển phát nhanh một chút, ngài chờ một chút.
Chủ đề tối nay, hình như chính là bán sếp lớn.
Vị nữ nhân viên trông tiệm này rất thức thời.
Châu Trạch ngồi ở trên ghế sô pha.
Cầm lấy ly trà ở trên bàn.
Bên trong là hồng trà.
Uống một hớp.
Hương trà nồng đậm, không có chút cảm giác đây là hàng chất lượng kém nào, chuyện này cũng khiến cho ông chủ Châu có chút ngoài ý muốn, theo bản năng lại uống thêm vài ngụm.
Hai năm qua, lúc không có chuyện gì làm thì anh sẽ uống chút trà uống chút cà phê, phương diện khác thì không dám nói, nhưng chuyện thưởng thức hai thứ này, cũng coi như ông chủ Châu đã có bước tiến dài.
Hồng trà này, mùi vị hoàn toàn không kém các loại trà thượng phẩm kia, căn tiệm này, xa xỉ đến như vậy sao?
Uống hết nửa ly trà.
Nữ nhân viên tiệm ôm một chiếc hộp tới.
Cô ấy lật chiếc hộp một chút.
Nói:
- Địa chỉ ở ngay đây, còn có số điện thoại của bà chủ chúng tôi, ngài cầm xong...
Vừa dứt lời.
Nữ nhân viên bỗng nhiên rút ra một con dao ngắn từ bên trong chiếc hộp chuyển phát nhanh, lập tức trực tiếp chém về phía Châu Trạch.
Ánh mắt Châu Trạch đông lại một phen, cổ tay lật một cái, trực tiếp bắt được tay của đối phương, sau đó đè xuống dưới một phen.
- Loảng xoảng!
Con dao ngắn bị đánh rơi ở trên bàn trà, rơi xuống.
Tay Châu Trạch bắt được tay của đối phương, kéo về phía mình.
- Ầm!
Nữ nhân viên mặt hướng xuống, nằm ở trên bàn trà.
Không đợi đối phương có động tác gì khác, tay còn lại của Châu Trạch lập tức chụp tới vị trí sau cổ của đối phương.
Nơi này, thật ra thì cũng coi là một điểm yếu của con người, một khi bị sức lực lớn tác động vào, người bình thường, xác suất rất lớn là sẽ lập tức mất đi năng lực phản kháng, giống như bắt cổ chó mèo gì đó vậy.
- Buông tôi ra, anh buông tôi ra!
Nữ nhân viên tiệm kêu la.
Châu Trạch đầu ngón tay lại thêm một ít khí lực.
- A a a, đau, đau, đau...
Nữ nhân viên của tiệm bắt đầu cầu xin tha thứ.
- Từ Quế Phương, rốt cuộc ở nơi nào!
- Ở… cô ấy ở… cô ấy ở đây, ở chỗ này!
- Nơi này?
Châu Trạch nghiêng mặt sang bên cạnh, nhìn về phía cầu thang ở sâu bên trong cửa hàng, đây cũng tính là một cửa hàng buôn bán rất truyền thống, lầu một làm cửa hàng, lầu hai có thể dùng làm phòng ngủ.
- Vâng, vâng, vâng, là ở đây, ở đây, ở ngay trên lầu, ở ngay trên lầu!
Châu Trạch buông lỏng tay ra.
Nữ nhân viên trông tiệm lập tức ngồi dậy từ trên bàn.
Hai tay che cổ của mình, hiển nhiên vừa mới rồi thật sự đã đau đến không nhẹ.
Châu Trạch đứng lên khỏi ghế số pha, liếc mắt qua nữ nhân viên trông tiệm một cái, cười một tiếng, thành thật mà nói, dũng khí của cô nhóc con này thật đúng là đủ lớn đấy, trước thì tỏ ra yếu đuối làm anh mất cảnh giác, sau thì đột nhiên phát động tấn công.
Mới vừa rồi.
Đó thật sự là một vết chém đấy.
Đổi thành lưu manh thông thường, phi phi.
Đổi thành người bình thường vừa rồi đang ngồi trên ghế sô pha, đoán chừng trên người đã có thêm một vết chém rồi.
Châu Trạch bắt đầu đi về phía cầu thang phía bên kia.
Vừa mới đi được năm bước.
Lúc này chân của Châu Trạch mềm nhũn.
Ngay sau đó ôm bụng.
Quỳ sát xuống ở ngay cầu thang.
Cơ thể bắt đầu không ngừng run rẩy.
- Ha ha ha, tôi đã nói rồi, sao hiệu quả của thuốc này lại bắt đầu chậm như vậy, không thể nào nha, mới vừa rồi chỉ là cho anh hoạt động gân cốt một chút, dược liệu cũng phát huy nhanh hơn.
- Chậc chậc.
- Bây giờ cảm giác thế nào nha.
- Có thoải mái hay không nha?
Nữ nhân viên vừa xoa bóp sau cổ mình vừa oán hận mà nói:
- Nhóc con, có phải là anh đã từng luyện tập hay là đã từng đi lính hay không chứ, thân thủ này thật sự không tệ đó, nhưng thật xin lỗi, lần này bà cô tôi đây bỏ thuốc cũng không dám nương tay, lúc này, coi như anh ngoài gọi 120 đưa đến bệnh viện, tình huống tốt nhất cũng phải biến thành một người không còn tri giác.
- Đừng trách bà cô tôi đây lòng dạ độc ác đấy.
- Đêm hôm khuya khoắt anh không chịu ở nhà ngủ đi mà tìm đến nơi này của tôi, người ta là một cô gái yếu đuối, rất là sợ đó nha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận