Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1052: Nếu không bắt đầu chơi thôi (1)

Để tay lên ngực tự hỏi.
Anh ấy và vị kia rất giống nhau.
Quá kiêu ngạo.
Kiêu ngạo đến mức khinh thường tất cả những kẻ khác.
Cũng vì vậy.
Lúc đánh cờ với vị kia.
Vị kia nhất định sẽ là người cười đến cuối cùng.
- Phốc.
Trong miệng phun ra một cọng cỏ.
Anh ấy đột nhiên cảm thấy thật nhàm chán.
Đánh giặc thì cứ đánh đi, chém giết thì cứ chém giết đi, đơn giản rõ ràng là anh tới tôi đi, anh chết tôi sống sảng khoái thoải mái đi.
Nhất định phải làm ra nhiều thứ cong cong lượn lượn như vậy sao.
Đến cuối cùng.
Đoán chừng đánh cũng đã đánh xong.
Bại cũng đã bại rồi.
Ngược lại bại ra được một thế cục tất thắng.
Chuyện đó thì có nghĩa lý gì chứ?
Xa xa.
Trên sườn núi.
Một thiếu nữ - trên mắt cô chân cô ta mang một chuỗi hạt tinh xảo - vui sướng chạy tới.
Trong mắt cô ta.
Chỉ có vị tướng quân đang ngồi trầm tư ở hàng đầu tiên kia.
Khôi giáp của anh ấy.
Chói mắt đến như vậy.
Ở trên chiến trường, dám mặc khôi giáp chói mắt như vậy, căn bản phải cần can đảm thật lớn.
Cô ta ngắt hoa cỏ bên người xuống, kết lại với nhau, hoa cỏ ngưng tụ thành một Thanh điểu quanh quẩn ở bên cạnh cô ta.
Cô ta lấy bình rượu sữa bên hông ra, đây là rượu sữa bộ lạc Bắc Nguyên tặng cho mẫu thân của cô ta, vô cùng quý giá.
Cô ta đặt cái ấm bạc chứa rượu sữa, đặt ở trên người thanh điểu, đồng thời, còn dùng đao ngắn cắt một chùm tóc của mình, cột vào trên đuôi của thanh điểu.
- Đi đi, đi nhanh, nói cho anh ấy biết, là tao đưa cho anh ấy.
Thiếu nữ phất tay với thanh điểu một cái.
Thanh điểu bay đi.
Bay về phía bên kia.
Sau đó, dường như cô ta lại có chút thẹn thùng, không dám tận mắt nhìn cảnh đối phương nhận lấy chùm tóc đen cùng với thanh điểu truyền tin của mình sau đó, xoay người, trực tiếp bỏ chạy về phía sau.
Cô ta cảm giác bản thân đã rất thẳng thắn và mạnh dạn, cũng đã rất to gan rồi, cho dù là những cô gái ở trong bộ lạc kia, cũng sẽ không gan to như vậy, trực tiếp tỏ tình, nói rõ cõi lòng.
Huống hồ.
Cô ta còn là công chúa tôn quý trong bộ lạc.
Nhưng cô ta thực sự không nhịn được, mỗi một lần lúc cha cô ta tiếp kiến anh ấy, cô ta ngay ở bên cạnh len lén nhìn, nhìn anh ấy, nhìn người ấy, dõi theo người ấy…
Cô ta nhớ, ngay từ đầu, anh ấy chẳng qua chỉ là một thiếu niên bơ vơ ở biên thùy của bộ lạc, kết quả từng bước từng bước đi tới hôm nay, thành một vị đại thống binh.
Thiếu nữ nào chẳng mộng mơ?
Có người phụ nữ nào không yêu anh hùng chứ?
Có nhiều chuyện, vốn đã không rõ ràng, không minh bạch như vậy.
Đột nhiên lại tới.
Làm cho người ta vội vàng không kịp chuẩn bị.
Trực tiếp va vào nội tâm của mình.
Thanh điểu bay qua khu rừng, bay tới bên trên nơi quân đội nghĩ ngơi, đúng lúc nó tìm được mục tiêu ở bên dưới, đang muốn bay xuống.
Một tiếng quát khẽ truyền tới:
- Phiên Vân.
Trong nháy mắt, năm sợi xích sắt thô to xuất hiện.
Trực tiếp khóa thanh điểu lại.
Sau đó,
Một tiếng “phanh” thanh thúy.
Thanh điểu còn chưa hoàn thành nhiệm vụ đã trực tiếp nổ tung ngay trên bầu trời.
Hóa thành một mảng hoa cỏ rồi rơi xuống.
Anh ấy đứng ở trước quân đội.
Ánh mắt hơi trầm xuống.
Trực tiếp lạnh lùng nói với một vòng binh sĩ ở bên cạnh mình:
- Từ nay về sau, trực tiếp bắt đầu điều tra, xem thử xem rốt cuộc là ai không để ý đến luật cấm, lại dám tự ý thả con rối bay lượn ở chung quanh bộ lạc!
- Thật là càn rỡ.
- Sợ rằng tin tức về gian tế của Cửu Lê không được truyền đi!
Lúc này, một chùm tóc đen rơi xuống, lơ lửng rơi xuống bên chân, được một phó tướng ở bên cạnh nhặt lên, phó tướng há to miệng, nói:
- Tóc đen bất diệt, đây… đây… đây là huyết mạch đế tộc.
Ngay sau đó.
Phó tướng lại nhìn lại chùm tóc đen này một chút.
Có chút khó khăn nói với anh ấy:
- Có lẽ, là một đế cơ.
Anh ấy khinh thường khoát tay.
Đánh bay nhúm tóc đen này.
Tỏ vẻ không thèm quen tâm mà nói:
- Đế cơ, nhiều biết bao nhiêu chứ.
Ngay sau đó.
Anh ấy lại chỉ tay vào tướng sĩ ở chung quanh, cao giọng nói:
- Đợi Cửu Lê diệt tộc.
- Sau trận chiến luận công.
- Các người.
- Đều có thể có được đế cơ!

Trong đêm tối, một đống lửa to lớn, ánh lửa hừng hực thiêu đốt.
Một ngọn núi, bị đào từ giữa ra, bên trong, có bổ sung thêm hỏa diễm, lấy sơn cốc làm chậu, lấy mặt trời mặt trăng và các vì sao làm chất dẫn.
Lửa này.
Chiếu sáng mười dặm chung quanh đến giống như ban ngày.
Thật ra thì.
Nó cháy.
Không chỉ là tối nay.
Mà là vẫn luôn thiêu đốt một đoạn thời gian rất dài rất dài.
Dưới núi, sườn núi.
Một đám người đông đúc đang đứng.
Mọi người đang hoan hô.
Mọi người đang nhảy múa.
Mọi người đang ăn mừng.
Ngày tháng chiến tranh kéo dài, đã kết thúc.
Đóng đô ở Thần Châu, càn khôn được xác lập!
Ở trung tâm của ngọn núi, có một tòa tế đàn màu đen, trên tế đàn, để một cái đầu đầy dữ tợn.
Hai mắt trợn tròn.
Mang theo không cam lòng.
Mang theo tức giận.
Anh ta vẫn mở to hai mắt.
Nhìn hết tất cả những huyên náo ở trước mắt.
Dù đã thắng lợi, dù đã thành công.
Nhưng trong vô số người vô số ma thần ở đây, kẻ dám nhìn vào cái đầu bên trong ngọn lửa kia, cũng không có bao nhiêu.
Cái đầu kia, tượng trưng cho bóng ma chân chính, đại biểu cho sự kinh khủng khiến cho người ta sợ hãi.
Đây là một đối thủ đáng tôn trọng.
Cũng là một đối thủ xứng tầm.
Cho dù là anh ta thua, cho dù là anh ta đã thua, dù là anh ta đã chết.
Nhưng vì để cho anh ta không thể sống lại được nữa.
Vẫn cần bố trí rất lâu.
Sơn cốc đối diện.
Có một người ngồi ở trên vách đá.
Bên tay phải.
Là khôi giáp của anh ấy.
Một bộ khôi giáp chồng chất vết thương.
Ở trên đó còn giữ lại không biết bao nhiêu dấu vết kinh khủng.
Mà ở bên trái.
Chính là mười mấy bầu rượu ngon.
Xác thực nói, là rượu trái cây.
Anh ấy vừa uống rượu vừa nhìn cái đầu bên trong ngọn lửa kia.
Nhớ lại trong trận chiến đó.
Hình ảnh lúc bản thân một đao chém cái đầu đó xuống.
Uống rượu với cái đầu.
Thoải mái, thích ý, đã ghiền.
Anh ấy khinh thường việc che giấu thái độ của bản thân với chiến thắng trong trận chiến này, cũng sẽ không đi giả mù sa mưa, giả vờ tôn trọng vị tộc trưởng Cửu Lê này một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận