Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 766: Từ Phật vào ma! (2)

Đi hết dọc phố ô.
Hứa Thanh Lãng gật gật đầu với lão đạo.
Nói:
- Không còn việc gì nữa chứ?
Lão đạo liếc nhìn máy tính bảng khỉ con đang cầm ở bên cạnh, quét số lượng khen thưởng hậu trường, cười đến ánh mắt đã híp lại thành đường thẳng, ông lo lắng bị Hứa Thanh Lãng phát hiện, lập tức nói:
- Được rồi, lão Hứa, cám ơn cậu!
Hứa Thanh Lãng tắt chat video.
Lấy gậy tự sướng xuống, tiện tay nhét vào thùng rác bên đường.
Duỗi thắt lưng.
Ngẩng đầu.
Nhìn bầu trời đêm.
Nhưng lại đột nhiên ngây ngốc.
Trên trời.
Không thấy sao và trăng.
Nhưng đó không phải là nguyên nhân thời tiết xấu.
Trên thực tế.
Bầu trời đêm giống như bị nhiễm lên một tầng sáng huỳnh quang.
Đen thì đen.
Nhưng lại mang theo vẻ xuyên thấu.
Hứa Thanh Lãng hít sâu một hơi.
Có một cảm giác bị sặc.
Không phải không ngửi được quỷ khí.
Mà vì cửa hàng sầu riêng nướng bên cạnh mới mang ra một nồi sầu riêng mới bày lên.
... ... ...
- Anh rất lợi hại, em không xong, thân mình đều mềm nhũn rồi.
Người phụ nữ nằm trên giường, mị nhãn như tơ.
Luật sư An cười he he.
Toàn thân trống trơn đi tới bên ban công, đốt một điếu thuốc.
Chính là.
Mới vừa hút một hơi.
Luật sư An đã hơi sửng sốt.
Ngẩng đầu nhìn không trung.
- Núi lửa phun trào rồi?
... ... ...
- Xá lợi tử, sắc tức thị không không tức thị sắc, sắc tức thị không không tức thị sắc... ... ...
Leo lên cao nguyên, vốn là một chuyện rất thống khổ.
Thoạt nhìn hòa thượng chốc đầu gầy yếu hơn trước nhiều, nhất là mặt, vốn mang theo mập mạp trơn bóng, lúc này thoạt nhìn lại khiến cho người ta có cảm giác tiêu điều.
Chòm râu cũng dài ra.
Quần áo rách nát.
Vớ giày cũng rách nát.
Cũng không phải ông định học Tế Công gì.
Mà bởi vì ông từ Từ Châu phía bắc.
Từng bước một kéo thân thể bệnh tật.
Đi đến nơi này.
Một đường tới nay.
Bao nhiêu xót xa.
Bao nhiêu khổ sở.
Nhưng ông lại không hề phát hiện ra.
Phật nói, thân thể chẳng qua chỉ là một khối thân xác thối tha.
Nếu thân xác thối tha, vậy còn để ý đến nó làm cái gì?
Đi.
Đi.
Đi.
Cuối cùng.
Đi lên đỉnh dốc.
Vân Nam nhiều núi, Lệ Giang được dãy núi vờn quanh, mà sở dĩ lúc trước Lệ Giang quật khởi cũng bởi vì địa lý của nó, là trạm trung chuyển trứ danh nhất khu vực tây nam.
Lúc trước đoàn ngựa thồ tiếng tăm lừng lẫy đã tụ tập về đây, lại xuất phát từ nơi này, vượt qua núi non trùng điệp, trải qua bao gian nan hiểm trở.
Núi nhiều lắm, tự nhiên khó có thể khai phá hết, trên thực tế trừ bỏ một số ít khu vực được khai phá làm du lịch ra, phần lớn vùng núi còn không có cả đường quốc lộ, tự nhiên cũng chưa nói tới thăm dò và khai phá gì.
Cũng bởi vậy.
Nơi này ít dấu chân người.
Hòa thượng chốc đầu đi tới trước một tảng đá cứng.
Lặng yên ngồi xuống.
Ông nhìn tảng đá.
Tảng đá giống như đang nhìn ông.
Ông theo bản năng chắp hai tay thành chữ thập.
Lại lặng yên bỏ xuống.
- Thật có lỗi, đi nhầm cửa.
Âm thanh này.
Lại một lần nữa vang lên trong đầu ông.
Đó là âm thanh tín ngưỡng vỡ vụ.
Đó là thời khắc nhân sinh quan bị đảo điên.
Đó là hình ảnh ông không muốn nhớ đến nhưng luôn không ngừng lặp lại trong mộng và trong vô tri vô giác.
Ông tin Phật.
Chắc chắn Phật là bản chất chân lý của tất cả thế gian.
Phật là vô lượng, Phật là khôn cùng, Phật cũng không biết sợ.
Giống như là một giấc mộng đẹp, mọi người cùng nhau làm, nhưng ông lại bị một cái bạt tai vang dội quất tỉnh.
Có câu cũ rất khuôn sáo, nhưng lại rất hữu hiệu.
Lúc trước yêu sâu bao nhiêu, hiện giờ hận sâu bấy nhiêu.
- Mi nói mi viên tịch, mi nói mi ngồi hóa, mi nói mi vĩ đại!
- Nhưng năm đó ba người tụi mi rõ ràng có thể triệt để giải quyết hang quỷ này, lại cố ý để cho nó tồn tại.
- Mi viên tịch ở đây, trấn áp hang quỷ, trước kia ta còn cảm thấy đó là đại từ đại bi gì, hiện giờ mới cảm thấy:
- Phi.
- Thật ghê tởm!
- Rõ ràng định quanh năm suốt tháng dựa vào đây kiếm công đức.
- Để cho đời sau của mình đầu thai tu hành tăng thêm trọng lượng!
- Đông đảo chúng sinh.
- Mi nói mi ôm từ bi.
- Nhưng mi từ với bản thân, để lại bi cho chúng sinh!
Hòa thượng chốc đầu đấm ra một quyền.
Nện lên trên hòn đá.
Hòn đá không nhúc nhích.
Tay hòa thượng chốc đầu lại máu tươi đầm đìa.
Nhưng sau khi hòn đá bị thấm máu tươi vào lại bắt đầu chậm rãi tách ra, một bộ xương khô hiện ra từ trong hòn đá, không hề gợn sóng, không hề nhúc nhích.
- Ha ha!
Hòa thượng chốc đầu đứng lên.
Lè lưỡi, liếm miệng vết thương trên tay mình.
Quay đầu nhìn lại.
Giống như có cảm ứng.
- Người của âm ty, phản ứng thật nhanh.
Ngẩng đầu.
Nhìn lên bầu trời.
Hòa thượng chốc đầu đột nhiên rất muốn cười.
Phật vô căn cứ.
Hiện giờ.
Kể cả dương gian này.
Lại bắt đầu có xu thế đổi thành âm không ra âm dương không ra dương!
Hang quỷ náo động, tự nhiên vì thời gian trước nhận lấy kích thích, nhưng cũng là nguyên nhân trời đất phát sinh biến hóa.
Âm dương không phân, sẽ đến đây!
Trận gió này.
Thổi sụp tất cả hiện giờ!
Hít sâu một hơi.
Hòa thượng chốc đầu đá một cước lên bộ xương khô này.
Xương khô vỡ tan.
Hòa thượng chốc đầu tỏ vẻ dữ tợn cười to nói
- Đã cầu Phật không có cửa.
- Không bằng nhập ma tìm trước sau!
Hài cốt của cao tăng bị phá hư, mây đen trên trời lập tức nồng đậm hơn, trên vách đá dựng đứng trước mặt hòa thượng chốc đầu xuất hiện một cánh cửa bị xích sắt khóa lại.
Cửa không phải rất lớn, khung màu vàng, trên đó còn dán rất nhiều lá bùa, có cũ có mới, chắc những năm gần đây, thường cách một đoạn thời gian sẽ có người đến đây gia cố phong ấn.
Hòa thượng chốc đầu nhếch môi.
Vừa cười vừa đi về trước.
Ông chìa tay.
Túm lấy ổ khóa trên cửa.
“Ong!”
Xiềng xích bắt đầu đỏ lên.
Giống như trong phút chốc biến thành bàn ủi nóng khủng bố nhất.
Làn da trên dưới toàn thân hòa thượng chốc đầu cũng bắt đầu hiện lên màu đỏ, trên đỉnh đầu cũng bốc lên khói trắng.
Nhưng ông không hề buông tay.
Nắm chặt lấy ổ khóa trên cửa.
Hơn nữa.
Ông cũng không cảm thấy thống khổ.
Thống khổ nhất nào bằng một khắc tín ngưỡng sụp đổ.
Khổ hạnh vạn dặm, tra tấn thân thể, không cách nào đạt được siêu thoát, nhưng đau khổ này lại có thể trở thành con đường để bản thân đạt được khoái cảm.
Giống như lũ nghiện ngập sau khi bị cắt hàng sẽ thông qua tự hại để giảm bớt thống khổ cho mình.
Mà trước mắt.
Phẫn nộ với không cam lòng trong lòng ông.
Giống như theo tra tấn sắt nung khủng bố này mà phát tiết thêm một bước.
Phía sau cửa.
Là hang quỷ.
Mà ông.
Đang định mở ra!
Ánh mắt hòa thượng chốc đầu đột nhiên trở nên tỉnh táo.
Không oán độc giống như trước, cũng không còn vẻ sa sút tinh thần như mấy tháng nay.
Ông dường như hiểu ra cái gì.
Ông mới vừa kêu bản thân “Đã độ hóa thành Phật, sao cam tâm nhập ma”!
Nhưng mà.
Giờ khắc này.
Sao ông lại cảm giác lời trước đó mình nói lại hơi vớ vẩn và buồn cười chứ.
Thành Phật như thế nào?
Nhập ma như thế nào?
Cái gì lại xem như Phật, cái gì lại xem như ma
Bỏ đi vẻ ngoài hoặc vinh quang hoặc tối tăm.
Thật ra mọi người đều như nhau cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận