Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 802: Tay, là hình thể nghệ thuật của tôi (2)

Bên trong vừa vặn không có bệnh nhân, lại bớt việc dễ dàng không ít.
Khi Châu Trạch tiến vào.
Thấy vị bác sỹ già và hộ sĩ trung niên kia đang dựa vào tường run run.
Oanh Oanh và bé trai đều tản ra mát ra hơi thở cương thi, không quá lộ liễu, sợ dọa ngất luôn người ta, nhưng chút hơi thở ấy đã đủ để khiến cho hai nhân viên y tế nơi này sinh ra cảm giác sợ hãi thật lớn đối với một bé gái và một bé trai trước mặt.
Giác quan thứ sáu của con người vẫn rất mạnh, nhất là khi đối mặt với tồn tại mà bản thân tuyệt đối không thể trêu chọc.
Châu Trạch hơi xấu hổ.
Áy náy nói với bọn họ:
- Cảm phiền hai người xử lý vết thương giúp chúng tôi, tiền sẽ theo đó mà làm.
Bác sỹ và hộ lý đều thở phào nhẹ nhõm, lập tức đáp ứng, bắt đầu bận rộn lên.
Ông chủ Châu ngồi lên ghế tựa của bác sỹ.
Đừng nói.
Ngồi ở đây.
Lại ngửi hương vị đặc trưng riêng của nơi chữa bệnh này.
Thật sự làm cho người ta hoài niệm.
Bác sỹ và hộ lý xử lý vết thương cho Hứa Thanh Lãng trước, còn treo bình truyền dịch, tiếp theo lại cùng nhau xử lý vết thương cho luật sư An.
Luật sư An ngồi ở đó, vừa hút thuốc vừa ra hiệu bảo hộ lý cởi bỏ băng bó trên vết thương của mình ra, hồn nhiên không coi là quan trọng.
Nhưng bác sỹ và hộ lý ở bên cạnh lại bị dọa đến mơ hồ.
Bọn họ không cách nào tưởng tượng được những người này làm cái gì.
Kể cả độc F, súng P ở biên giới, bị thương cũng không đến mức thương thành như vậy đi?
Hơn nữa đây không giống với vết thương do bị súng bắn.
Cũng may cho dù trong đầu ngây ngốc, nhưng chỉ xử lý vết thương cơ bản cũng không có vấn đề lớn.
Khi một lần nữa băng bó kỹ cho luật sư An xong, hộ lý nhìn về phía Oanh Oanh.
Oanh Oanh lại lắc đầu.
Cô không cần xử lý vết thương.
Cô bé ngăm đen cạn kiệt quá độ, thật ra không có ngoại thương gì, độc trên chân cô cũng không phải bệnh viện bình thường có thể giải quyết.
- Oanh Oanh, đi ra ngoài mua mấy bộ quần áo đi.
Châu Trạch kêu.
- Vâng, ông chủ.
Oanh Oanh đi ra ngoài.
Bác sỹ và hộ lý đi tới bên người Châu Trạch.
Hộ lý trung niên có phần không dám tới gần Châu Trạch, bởi vì trên vai Châu Trạch có con vật giống như mèo đang nằm sấp, còn có dấu vết bị cháy diện tích lớn trên da Châu Trạch, dáng vẻ thật sự rất dọa người.
Còn nữa, biểu hiện của Châu Trạch sau khi đi vào rõ ràng chính là người đứng đầu trong đám người này.
- Đến đây đi, giúp tôi xử lý chút.
Châu Trạch ý bảo bác sỹ đi tới.
Bác sỹ đến gần rồi, trước giúp Châu Trạch xử lý vết thương trên tay bị cụt.
- Tiên sinh, vết bỏng trên người ngài, tôi bất lực.
- Không sao, đây không cần bác quan tâm.
- Vâng, cám ơn.
Thấy Châu Trạch dễ nói chuyện như vậy, vị bác sỹ già này lại có phần được sủng mà sợ.
Châu Trạch nhìn về phía hộ lý trung niên, nói:
- Cô tới đây một chút, giúp tôi cái.
- A, được, ngài muốn tôi làm gì?
Hộ lý trung niên hơi do dự, vẫn đi đến gần.
Châu Trạch đặt tay của mình lên trên bàn.
Năm xương ngón tay nhẹ nhàng gập lại rồi duỗi ra.
Nói;
- Tìm cho tôi cái giũa, giũa sạch bụi đen trên đó xuống.
Nữ hộ lý trung niên nhìn thấy một màn này.
Sợ tới mức liên tục lui về sau.
Rồi sau đó trợn tròn mắt.
“Phịch” một tiếng ngã xuống đất.
Thế mà lại bị dọa đến hôn mê.
Châu Trạch hơi bất đắc dĩ nhìn sang bác sỹ già đang xử lý vết thương chỗ cụt tay cho mình.
Nói:
- Vậy, bác có thể đến không?
Bác sỹ già nuốt nước miếng, có thể thấy được, bác thật sợ hãi, nhưng không bị dọa ngất, lại gật đầu nói:
- Chờ xử lý xong chỗ này, tôi tới.
- A, gan của bác rất lớn đó.
- Trước kia từng làm quân y, từng lên chiến trường.
- Mười năm trước chỗ Tứ Xuyên bị động đất, tôi đi tham gia cứu viện trước tiên.
- Ha ha, không sợ cậu chê cười, lá gan của tôi thật ra luôn rất nhỏ;
- Nhưng nhìn thấy nhiều rồi, cũng chịu được.
Châu Trạch nghe vậy.
Gật gật đầu.
Khi đoàn người đi ra ngoài phòng khám nhỏ, đã xế chiều.
Châu Trạch giơ tay lên.
Nhìn xương tay lại một lần nữa trở nên trắng tinh.
Lại cố ý giơ tay lên thưởng thức dưới ánh mặt trời.
Luật sư An nhìn dáng vẻ tự kỷ này của Châu Trạch, trên mặt lộ vẻ ghê tởm.
Nên nói ngay
- Đẹp quá đi, ông chủ.
Sau khi đoàn người Châu Trạch rời khỏi đây.
Bác sỹ già nâng hộ lý của mình lên trên giường để cho cô nghỉ ngơi yên ổn trước, trạng thái tinh thần của nữ hộ lý không được tốt lắm, rất có thể sẽ phát sốt, nhưng vấn đề không tính là lớn.
Sau đó bác xách một cái ghế.
Ngồi xuống chỗ cửa phòng khám.
Rút một điếu ngọc khê.
Châm.
Phun ra một ngụm khói.
Cháu gái bác thích xem phim Mỹ, bác cũng không phải cổ lỗ sĩ, trước nghỉ hè còn nghỉ phép về nhà xem không ít phim Mỹ với cháu gái, luôn cảm thấy rất nhiều tình tiết trong phim Mỹ đều rất không thực tế.
Mà hôm nay.
Bác cảm giác mình dường như đã trải qua cảnh tượng trong phim.
Lắc đầu.
Híp híp mắt.
Bác không đi báo cảnh sát.
Hút thuốc xong trở vào trong, rót cốc trà, nhìn hai xấp tiền trên bàn, một xấp là nhân dân tệ, một xấp là tiền âm phủ.
Cũng không biết vì sao, bác lại tiện tay vứt xấp tiền nhân dân tệ vào trong ngăn kéo, rồi đặc biệt lấy ra một phong thư, chỉnh tề đặt xấp tiền âm phủ vào trong đó, sau đó khóa vào trong tủ bảo hiểm nhỏ dưới bàn làm việc.
Chính bản thân bác còn cảm thấy hành động này hơi buồn cười.
Làm xong rồi.
Bác mới ngồi xuống ghế tựa của mình.
Dùng tay run run cầm cốc trà lên.
Uống ngụm trà.
... ... ...
- Bản đồ gaode liên tục hướng dẫn cho ngài, tôi là Lâm Chí Linh, xin chú ý đừng mệt nhọc chạy xe.
- Cái gì, đi Dong Thành?
Luật sự An hơi khiếp sợ kêu lên.
- Đúng, không phải phủ Nam Hà ở Dong Thành sao?
Châu Trạch nói như chuyện đương nhiên.
Anh muốn đi phủ Nam Hà của Dong Thành, tìm dấu vết tồn tại của vị kia.
- Không phải, ông chủ, anh đi tìm ông ta làm gì? Chẳng lẽ vì một lời nói đáng giá ngàn vàng?
Luật sư An thật sự không biết nên nói cái gì, vả lại nhìn mọi người hiện giờ trong xe, nói là một đám ô hợp đều hơi quá, quả thật chính là một đám tàn binh bại tướng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận