Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1224: Tôi muốn tất cả! (2)

Ông lão ngẩng đầu lên, nhìn lên Châu Trạch và Oanh Oanh ở trước mặt, trong ánh mắt, lộ ra vẻ hưng phấn.
- Cứ đi thôi, vậy mà lại đến nơi này, có ý kiến gì không?
Châu Trạch đứng ở trước cái bàn gỗ, Oanh Oanh đi tới bên cạnh, đôi tay nắm lấy một cây đại thụ.
- Ầm!
Đại thụ bị nhổ tận gốc rễ, sau đó nhấc ngang đến, Oanh Oanh dùng bàn tay nạo mấy cái trên chỗ vỏ cây, lộ ra mảnh gỗ sạch sẽ ở bên trong, lúc này mới đặt cái cây này nằm ngang sau lưng ông chủ.
Châu Trạch thuận thế ngồi xuống.
Oanh Oanh phủi tay một cái, đứng lại ở bên cạnh ông chủ.
- Không có gì để nói, ở nơi này, chỉ cần chơi trò lừa gạt này.
Ông lão đưa tay chỉ chỉ trên đỉnh đầu.
Phía trên cọc gỗ có treo một tấm bảng hiệu nghiêng vẹo có thể rớt xuống bất kì lúc nào —— Thiên gia thôn.
Thật ra thì, có thể đổi một cái tên khác, biến đổi thông tục dễ hiểu —— nhà của Lão Thiên*.
(*đã giải thích ở trước, ý chỉ những kẻ gian lận, lừa bịp trong cờ bạc)
- Chỗ này của chúng tôi có ba quy tắc, quy tắc đầu tiên, tình nguyện đặt cuộc.
Châu Trạch gật đầu một cái.
- Quy tắc thứ hai, thua, thì phải ở lại nơi này, mười năm một vòng luân hồi, trong vòng mười năm, không ra ngoài được.
- Mười năm?
- Đúng, mười năm, hiện tại trong cái thôn này của chúng tôi còn bảy người, cộng thêm tôi, là bảy người, chúng tôi à, đã đợi ở nơi này sắp tám mươi năm rồi.
- Ở bên ngoài, có lẽ mảnh xương vụn cũng không còn nữa rồi, aish, đã nhiều năm như vậy, đều vẫn luôn không có người ngoài có thể đi vào được.
- Người phụ nữ kia, cách mỗi mười năm sẽ tới đây một lần, thắng tất cả chúng tôi một lượt, sau đó sẽ mượn phong thủy của địa thế ở nơi này, ra ngoài ăn sung mặc sướng.
Châu Trạch nghe được oán niệm ở trong giọng nói của ông lão, cũng đoán được đại khái nguyên nhân “người phụ nữ” kia để cho anh tới đây.
Trong thôn này, có bảy kẻ có vẻ tương tự như lão già này vậy, một khi bà bà kia ra đi thật sự, không có ai có thể thắng được và áp chế bọn họ nữa, chờ đến khi bọn họ ra ngoài được mà nói, thôn này, cái sòng bạc này, kết cục, rốt cuộc là của ai, cũng khó mà nói được.
Chẳng qua là.
Ông chủ Châu thực sự không quá giỏi đánh bạc.
Đời trước của anh từ sau khi ra khỏi cô nhi viện vẫn luôn cần cần cù cù, cố gắng làm việc cố gắng kiếm tiền cố gắng mua nhà, sống đến mức thật sự cực kì tích cực, ở đâu ra mà đi tiếp xúc với cái này chứ.
Anh khi đó, không có vốn để chơi, cũng không có tư cách đi giải trí.
- Nâng tiền lên trước đi.
Lão già vừa nói, lấy ra một chồng tiền âm phủ từ trong áo bông của mình, đặt ở trên bàn gỗ.
Châu Trạch hơi kinh ngạc, nói:
- Không phải đã nói người nào thua thì sẽ bị nhốt ở nơi này thay thế cho một ai đó sao?
- Đó là quy tắc lớn, tự bản thân tôi cũng phải đưa ra một phần tiền thưởng đúng không?
Lão già liếm môi một cái.
Đây là một loại ánh mắt của tay cờ bạc, thật ra thì không hiếm thấy.
Nhưng sau khi đã bị giam giữ mấy chục năm, lại vẫn có thể như trước đây, vẫn luôn cất giữ loại ánh mắt của tay cờ bạc đơn thuần như thế này, đúng là cũng không dễ dàng.
- Oanh Oanh, lấy tiền.
- Được, ông chủ.
Oanh Oanh cho tay vào trong túi.
- Đừng, tôi đây đã lấy tiền ra rồi, anh lại lấy thêm tiền, lại có vẻ không thú vị rồi.- Lão già duỗi người, nói:
- Tôi là do bị nhốt ở nơi này quá lâu, ngoại trừ chút tiền, không còn gì chơi đùa được nữa.
- Anh thì khác, anh mới vừa vào, chơi vài thứ thú vị hơn đi.
- Cái gì gọi là thứ thú vị? - Châu Trạch hỏi.
- Tôi ngửi được mùi vị quan sai ở trên người anh, mặc dù rất nhạt rất nhạt, nhưng ít ra có thể chắc chắn được một chút về thân phận của anh.
- Như thế này đi, đặt cược bằng vật ký hiệu thân phận của anh đi?
Châu Trạch do dự một chút.
Vẫn lấy ra lệnh bài bộ đầu của mình.
Lúc Châu Trạch đặt lệnh bài ánh vàng rực rỡ kia Châu Trạch ở trên bàn gỗ.
Ánh mắt của lão già kia cũng phát sáng lên.
- Chậc chậc, lệnh bài hàm lượng vàng mười phần như thế này thế nhưng rất hiếm thấy nha, bộ đầu, chậc chậc, bộ đầu, ha ha.
- Thế nào, không được sao?
- Được, dĩ nhiên được, dĩ nhiên là được rồi.
Hai tay lão già vỗ nhẹ một cái, lấy hết những viên xúc xắc khác đi, chỉ để lại một viên, sau đó hai tay vòng qua nắm lấy cốc gỗ, thả xúc xắc vào, bắt đầu lay động xáo trộn vị trí.
Tốc độ nhanh, gần như xuất hiện từng phần tàn ảnh.
Châu Trạch an vị ở trên gỗ, lẳng lặng nhìn.
Oanh Oanh cũng đang cố gắng nhìn, nhưng rất nhanh thì đã phát hiện, tốc độ mắt của mình hoàn toàn không theo kịp tốc độ tay của lão già.
Đại khái mấy phút sau.
Lão già “Ba!” một tiếng.
Ba cái cốc gỗ đặt ở trên bàn gỗ.
Hai tay của ông ta rời đi.
Chỉ vào bàn gỗ trước mặt nói:
- Ba chọn một, anh mở cốc đi.
Châu Trạch đưa tay nâng cằm lên, không vội vã chọn cái nào trước.
Tuy nói tiền đặt cuộc cũng đã đặt lên rồi, nhưng ông chủ Châu vẫn cảm thấy chơi một trận vừa rồi ở nơi này, bất kể thế nào cũng coi như anh có chút thua thiệt.
Lão già này ở trong cái thôn quỷ quái này suy tính cái trò thần bài này mấy chục năm rồi, dựa vào vận may là có thể đánh ngã được ông ta sao?
Có thể sao.
Nhưng mà.
Lão già cũng học theo bộ dạng của Châu Trạch, đưa tay vuốt ve cằm của ông ta, giống như là cũng đang trầm tư suy nghĩ điều gì đó.
- Thật ra thì, một chữ cược này, vẫn bao gồm một chữ: Vận!
- Chiêu thức có cao thâm hơn nữa, có chơi trò “thần bài” lợi hại hơn nữa, thật ra thì chỉ đều là phụ trợ, nếu như là đang đánh cuộc, thì không thể nào có được niềm tin tuyệt đối.
- Há, cái gì là niềm tin tuyệt đối?
Châu Trạch chuyển ánh mắt của mình về phía lão già rồi hỏi.
- Ha ha, lúc trước nói hai cái quy tắc, còn có một quy tắc vẫn chưa nói ra đấy.
Lão già cười.
Đưa tay.
Trước tiên cầm lấy lệnh bài bộ đầu mà Châu Trạch vừa mới đặt ở trên bàn gỗ.
Cười ha hả tiếp tục nói:
- Chỉ là một bộ đầu thôi chứ sao.
Ở bên cạnh.
Oanh Oanh trừng mắt nhìn.
Ông chủ Châu từ chối cho ý kiến.
- Ha ha, chỉ là một bộ đầu thôi chứ sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận