Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1403: Chém Diêm La! (bát) (2)

Nếu chỉ dựa vào đám lệ quỷ này, không thể nào uy hiếp đến anh được, ít nhất, là không thể nào uy hiếp đến anh ở hiện tại.
Châu Trạch đang chờ đợi.
Chờ đợi vị Diêm Vương ở trước mắt này.
Còn có thể chơi ra được trò gì nữa.
Sở Giang Vương cực kỳ không thích ánh mắt mà hiện tại Châu Trạch đang dùng để nhìn anh ta.
Có loại cảm giác như lão gia gia đàng nhìn đứa cháu trai còn đang trần truồng đọc thơ cổ vậy.
Nhưng trên thực tế.
Bối phận cũng chính là như thế.
Sở Giang Vương không để ý tới những tiếng kêu la thảm thiết ở trong điện của mình ở bên dưới.
Chuyện đã phát sinh, có đi cứu vãn cũng không kịp nữa rồi.
Hiện tại, điều mà anh ta phải làm.
Là đối thủ đang đứng ở trên đỉnh núi ở trước mặt này.
Từng đạo văn tự phù văn cổ xưa xuất hiện ở trước người Sở Giang Vương.
Bên trong đôi con ngươi của Sở Giang Vương giống như là có hai tia chớp màu đỏ đang lao nhanh.
Sau một khắc.
Vù!
Thiểm điện bắn vọt ra, một hóa trăm, trăm hóa ngàn, ngàn hóa vạn...
Trên không trung.
Hơn vạn lệ quỷ bị thiểm điện trực tiếp xuyên thủng.
Giống như là một tấm mạng nhện trực tiếp bao phủ lấy tất cả.
Lệ quỷ bắt đầu bị hòa tan.
Tạo thành một tấm màn màu đen kịt.
Mang theo một loại thâm trầm tuyệt vọng.
Ầm ầm ép xuống!
- Đây là một cấm thuật truyền thừa không trọn vẹn từ thời thượng cổ mà bản vương đã đạt được, bản vương bỏ thời gian trăm năm tu bổ lại nó, lấy vạn quỷ làm tế phẩm, hình thành Thiên La Vạn Pháp, trấn áp tất cả!
Bên dưới màn trời đen kịt.
Sở Giang Vương ngạo nghễ đứng ở đó.
Một chiêu cấm thuật này.
Ngoại trừ Diêm La ra, những người còn lại muốn thi triển cũng rất khó, bởi vì chỉ có Diêm La mới có nhiều tiểu tiểu địa ngục Vô Gian như vậy, giam giữ lấy nhiều lệ quỷ như vậy để có thể lấy ra để tiêu hao một lần duy nhất.
Anh ta tự tin, cho dù một chiêu này không cách nào hoàn toàn tiêu diệt Doanh câu được, nhưng ít ra vẫn có tác dụng kéo chân.
Chờ sau khi những Diêm La khác chạy đến.
Tập hợp thêm cứ mạnh của Diêm La.
Đại cục.
Cũng đã được quyết định xong rồi.
Từ ngàn năm nay.
Những ma đầu mà Sở Giang Vương trấn áp nhiều đến đếm không hết, nhưng vị ở trước mắt này, lại là kẻ khủng bố nhất mà anh ta đã từng đối mặt!
- Cũng không biết được, chiêu cấm thuật này của bản vương, có thể đặt vào mắt của ngài được không?
Lời này hỏi ra.
Trong lúc bất tri bất giác, hình ảnh đã được thay thế bằng loại hình tượng một đứa trẻ con sau khi đọc bài thơ, đang làm nũng xin bánh kẹo với gia gia nhà mình.
Chẳng qua là lúc đương sự còn chưa kịp phản ứng.
Thì đã nhìn thấy một màn đen bao phủ xuống.
Cảm nhận được bốn phía chung quanh lại truyền tới cảm giác đè nén nặng nề.
Lắc đầu.
Đưa tay bắt lấy sâm lâu năm.
- Crốp
Cắn một cái.
Tê...
Trái tim lại co thắt một chút.
Hít sâu một hơi.
Châu Trạch nhìn Sở Giang Vương đang đứng ngạo nghễ ở trước mặt.
Nói:
- Chiêu thuật pháp này... Rất không tệ.
- Có thể đạt được sự tán thưởng của ngài, cũng không uổng công bản vương vì thế mà hao tốn thời gian trăm năm đi sửa chỉnh sửa khôi phục.
- Người sáng tạo ra thuật pháp này... Đúng là một thiên tài.
- Bản vương cũng cho là như vậy, không phải đại nhân vật kinh tài tuyệt diễm giữa ngực có khe, ắt không thể tạo ra được loại cấm thuật khiến cho người ta phải thán phục như thế này, bản vương...
Đột nhiên.
Tiếng nói của Sở Giang Vương nghẹt lại, một loại dự cảm bất thường dâng lên ở trong đáy lòng anh ta.
Châu Trạch gật gật đầu.
Cực kỳ bình tĩnh nói:
- Cảm ơn.
...
Loại cảm giác này.
Giống như là Lỗ Tấn đang ngồi ở trong phòng học.
Nhìn những giáo sư văn học ở trên bục giảng đang giảng dạy cho anh ta một cách sống động về cách thưởng thức văn chương của Lỗ Tấn vậy.
Một đoạn văn ngắn ngủn.
Giáo sư văn học đã phân tích được một đống lớn nào là nội hàm sâu sắc, những ẩn ý, lời kêu gọi, ám chỉ, tình cảm, phản kháng, gầm thét, thức tỉnh, gầm thét…
Lỗ Tấn tiên sinh ngồi ở bên dưới, sau khi nghe giảng xong đột nhiên nhận ra.
Ồ.
Hóa ra, lúc đầu khi tôi viết áng văn này lại lại nghĩ nhiều thứ như vậy!
Hóa ra là.
Tôi lại lợi hại như vậy?
Doanh câu lúc này.
Thật đúng là có loại cảm giác này.
Có lẽ.
Đây chính là vấn đề mà nếu chúng ta sống quá lâu thì không thể không đối mặt đi.
Sở Giang Vương dưới cơ duyên xảo hợp mà có được một bí thuật từ thời Thượng cổ, tiêu tốn thời gian trăm năm mới chỉnh sửa hoàn thành, bởi vì cái giá phải trả quá lớn, cho nên đây là lần đầu tiên anh ta sử dụng, thế mà lại sử dụng với chính chủ.
Trong bất kỳ sự ngẫu nhiên nào, thật ra thì đều mang theo một sự đương nhiên.
Mà loại đương nhiên ở đây là.
Bàn về tuổi tác, bàn về niên đại.
Sở Giang Vương sừng sững vĩ ngạn của thời đại này.
Thật ra chỉ là một tên nhóc con trước mặt Doanh Câu mà thôi.
- Thuật này… anh làm sao hoàn thành được?
Châu Trạch rất nghi ngờ hỏi.
Nhìn ngắm bốn phía.
Bỏ qua vấn đề không gian đang bị phong tỏa.
Giống như là đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Không đúng.
Là bản sao của tác phẩm nghệ thuật.
Mà tác giả bản gốc lại còn là mình.
- … - Sở Giang Vương.
Sở Giang Vương khó mà trả lời được, anh ta không biết nên trả lời như thế nào.
Những lần lúng túng mà anh ta đã từng gặp trong mấy trăm năm qua, đều không bằng một phần vạn giờ khắc này!
Chẳng lẽ lại để cho anh ta khoe khoang ở trước mặt chính chủ rằng bản thân anh ta thật lợi hại, hao tốn một trăm năm mới có thể hoàn chỉnh thuật pháp của người ta lại như cũ?
Đó rốt cuộc là đang khoe khoang hay là đang tô vẽ thêm trên mặt của bản thân nữa chứ?
Thấy dường như Sở Giang Vương không có ý định trả lời.
Châu Trạch gật đầu một cái.
Nói:
- Làm khó cho anh phải hoàn chỉnh lại nó rồi.
Hai nắm đấm của Sở Giang Vương siết chặt, đây là đang giễu cợt anh ta sao?
Hay là, đã công nhận anh ta ở một mức độ nào đó?
Không thể nào phủ nhận được.
Giờ khắc này.
Trong lòng Sở Giang Vương lại xuất hiện một chút cảm giác… thụ sủng nhược kinh.
- Lúc trước khi tôi sáng tạo nên thuật pháp này, thật ra thì chỉ làm được một nửa thì đã ném đi, bởi vì có một chỗ sơ hở rất lớn tỷ như…
Bạn cần đăng nhập để bình luận