Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 657: Bồ tát, dã vọng! (2)

Mặc kệ đúng sai.
Loại người có thể phát ra ý nguyện vĩ đại như vậy.
Khẳng định không đơn giản!
Hơn nữa.
"Tiên Phật" trong miệng anh ta.
Thật ra đồng thời cũng đang nói mình là "Phật".
Anh ta chướng mắt đám Phật kia.
Doanh câu lại lắc đầu.
Nói:
- Sẽ... Loạn...
- Ngài sẽ để ý Âm Dương có loạn hay không sao? - Địa Tạng Vương Bồ Tát cười nói: - Giải Trãi đã từng nói.
Giải Trãi.
Năm đó cũng vì doanh câu tọa trấn địa ngục đã.
Ngồi không ăn bám.
Nên mới xuống dưới cảnh cáo khuyên nhủ.
Bị doanh câu vặn gãy một chân.
- Đá ra khỏi địa ngục.
- Xấu hổ không? - Châu Trạch hỏi.
Doanh câu không phản ứng Châu Trạch.
Mà hỏi:
- Thập... Thường... Thị...
- Đúng vậy, ngài không nhìn lầm, không phải ngài đã để vị kia tự cắt một ngón tay sao?
Địa Tạng Vương Bồ Tát tiếp tục nói:
- Năm đó, người kia dùng một đôi tay khiến ngài ngã xuống, ngài cũng chặt đứt mười ngón tay của người kia.
- Chiếc nhẫn kia.
- Huyễn hóa ra một con mèo mun.
- Mà mười ngón tay ấy.
- Trải qua vô số năm diễn biến.
- Huyễn hóa ra người.
- Sau khi Âm Dương lưu chuyển.
- Mười người lại trở về địa ngục.
- Tụ tập lại với nhau.
- Tôi cũng phải mất thời gian điều tra thôi diễn rất lâu mới biết được thân phận của bọn họ, thậm chí, ngay cả chính bọn họ cũng không rõ ràng chuyện này lắm, dù sao, chuyện ấy cũng cách đây quá lâu rồi.
- Chẳng qua nguyên một đám bọn họ quả thật không phải người bình thường.
- Tay đứt ruột xót, quả nhiên là tay đứt ruột xót.
- Tôi dẫn đạo thêm chút.
- Rất nhanh bọn họ đã có tín niệm giống nhau, lý tưởng giống nhau.
- Đồng thời còn nguyện ý vì chi mà chờ đợi.
- Mày... Có... Ý... Gì...
- Nên là của anh ta thì sẽ là của anh ta, năm đó, hai tay của anh ta vì ngài mà biến mất, không thể nắm giữ địa ngục này, hiện tại, việc tôi làm chỉ đơn giản là vật quy nguyên chủ mà thôi.
- Chính như năm đó.
- Cho dù ngài tại vị cái gì cũng không làm, cái gì cũng không để ý tới.
- Nhưng Âm Dương.
- Vẫn là Âm Dương.
- Dựa theo cách nói của ngài.
- Tất cả không chút thay đổi.
- Mà tôi.
- Không muốn như vậy.
- Tôi muốn, không phải hủy diệt.
- Mà là một loại thân mật vô gian!
- Nếu Thập Thường Thị là ngón tay của anh ta.
- Tôi đây sẽ đặt ngón tay của anh ta ở vị trí cao nhất của âm ty.
- Tôi tin tưởng.
- Khi hai tay anh ta thật sự khống chế địa ngục thì.
- Giới hạn Âm Dương mới có thể thực sự bị thay đổi, bị cầm trừ!
- Địa ngục không còn, Âm Dương không còn.
- Thế gian này.
- Sẽ nghênh đón thời đại tự tại, tự do, vô thượng!
Địa Tạng Vương Bồ Tát khom người cúi đầu.
Bái hướng bàn thờ.
Nhưng người anh ta bái không phải doanh câu.
Chỉ nói:
- Phía trên này đã bỏ không quá lâu, không tốt.
Doanh câu không nói chuyện.
- Thật ra, phần lớn thế nhân bất kể là Thần Phật Nhân Quỷ, vẫn hy vọng trên bàn thờ trước mặt mình có thứ gì đó để bản thân có thể bái.
- Không phải tất cả mọi người đều giống ngài, bởi có ánh trăng trên đầu ngài, ngài sẽ đập ánh trăng, bởi vì người nọ ở trên đầu ngài, ngài đã muốn chặt đứt hai tay của anh ta.
- Phần lớn người.
- Nếu trên đỉnh đầu không người.
- Nếu bản thân mình không thể cúi đầu cúng bái.
- Không thể quỳ một cái.
- Thật không quen.
- Không... Thể... Nói... Lý...
Có thể khiến tên ngu ngốc cứng đầu này nói ra lời không thể nói lý, thật đúng là...
- Ngài thì sao? Cứ bỗng nhiên mà xuất hiện như vậy, cũng sẽ bỗng nhiên mà rời đi như vậy sao? Hẳn ngài cũng rõ ràng, tôi đang đợi, đợi ngài lại lò ra nhiều thêm một chút, như vậy tôi cũng có thể ra tay rồi.
Doanh câu vẫn không trả lời.
- Nhưng có một việc tôi vẫn lấy làm kỳ quái, nếu đây là cần điên cuồng cuối cùng của ngài, như vậy, mục đích ngài điên cuồng là gì?
- Phật giảng nhân quả.
- Bất cứ chuyện gì cũng đều có nhân quả có thể theo dõi.
- Ngài nói là ngài hào hiệp.
- Muốn kết thúc một cách oanh oanh liệt liệt.
- Rồi lại thiếu oanh oanh liệt liệt.
- U Minh Chi Hải sớm đã bị phân tách, cạo sạch sẽ.
- Nhưng mảng hoang trạch lớn trong vũng bùn.
- Còn có không biết bao nhiêu vong hồn lão quỷ đang ngủ say.
- Nếu ngài vẫy tay một cái.
- Tất nhiên bọn họ sẽ leo ra từ trong vũng bùn, theo đến dưới trướng ngài!
- Hơn một nghìn ma binh Cửu Lê.
- Ngay cả tôi.
- Cũng sẽ cảm thấy rất vướng tay chân.
- Bọn họ là chó ngài đã nuôi nhốt năm đó.
- Con chó trung thành nhất.
- Muốn theo ngài.
- Ngài lại cự tuyệt.
- Ngai vàng xương trắng của ngài còn đang được người trong tộc kia thờ phụng, ngài cũng không gọi trở về.
- Thật ra.
- Còn có rất nhiều.
- Bởi vì niên đại của ngài thật sự quá xa xưa.
- Lâu đời đến nỗi ngay cả tôi cũng không thể đuổi kịp thời đại kia của ngài.
- Chính như ngài nói.
- Lúc ngài sinh ra.
- Thế gian không Phật.
- Cũng chính vì vậy.
- Trước đây khi ngài tùy tiện gieo rắc một hạt giống.
- Đợi tới hiện tại quay đầu nhìn lại.
- Vậy mà hạt giống ấy đã trưởng thành đại thụ chọc trời.
- Nếu ngài muốn giống như dân cờ bạc, điên cuồng một trận cuối cùng.
- Lại giữ lại hết tất cả những thẻ đánh bạc có thể dùng... ...
Nói đến đây thì.
Địa Tạng Vương Bồ Tát cố ý dừng một chút.
Tiếp tục nói:
- Là chính ngài cảm thấy ngài có thể giống hệt năm đó, tiếp tục bảo tồn chờ sau này trở về?
- Hay là.
- Ngài muốn.
- Lưu lại cho ai?
U Minh Chi Hải đã khô, uông trạch bên trong cũng đã bị thế lực khắp nơi chia nhỏ từ lúc doanh câu ngã xuống, mảnh biển mênh mông bạt ngàn năm đó hôm nay chỉ còn lại một dòng suối Minh Hà nho nhỏ chảy xuôi.
Nhưng trong mảnh ao đầm mênh mông vô bờ kia.
Lại cất giấu vô số ác hồn lão quỷ, bao nhiêu năm tháng tới nay, thế lực khắp nơi chỉ lo chia cắt lợi ích, lại không ai nguyện ý đứng ra giải quyết phiền toái này, đúng là phiền toái này hơi lớn.
Có phần giống với đám thương nhân khai phá và an trí nhà ở dương gian.
Cũng bởi vậy.
Địa Tạng Vương Bồ Tát nói không sai.
Nếu doanh câu hiện thân ở đó, ra lệnh một tiếng, thật sự có thể khiến đám lão quỷ ác hồn trong ao đầm chen chúc đứng lên, đây không phải đại diện cho đại nghĩa gì, thuần túy là theo doanh câu, mọi người còn có thể liều ra một miếng thịt.
Về phần đám ma binh ma tướng Cửu Lê bị giam cầm, đây là tồn tại ngay cả Đại Trường Thu cũng muốn cố sức nịnh nọt, không tiếc tự biến bản thân thành "cháu trai", mà năm đó doanh câu lại có ân che chở bọn họ, dư nghiệt Cửu Lê, từ trong xương vẫn đang chảy xuôi dòng máu hiếu chiến của Xi Vưu.
Bọn họ cũng biểu hiện ra ý chí muốn quên mình phục vụ, nhưng doanh câu lại vẫn lựa chọn tiếp tục giam giữ bọn họ.
Thứ Châu Trạch quen thuộc nhất là ngai vàng xương trắng.
Những thứ được doanh câu sưu tầm làm miếng kê chân năm đó...
Tàn hồn nguyên một đám Ma thần, đây đúng là lực lượng cực kỳ kinh khủng.
Thế nhưng tất cả những thứ ấy chỉ là vật trên mặt nổi.
Rất nhiều thứ.
Có thể ngay cả bản thân Địa Tạng Vương Bồ Tát cũng không cách nào đoán được, cũng không cách nào suy tính toàn bộ được, không phải vì cũng không phải do Địa Tạng Vương Bồ Tát không đủ năng lực thôi diễn rõ, mà là vì niên đại quá xa xưa.
Nhưng rõ ràng trên tay doanh câu còn nhiều thẻ đánh bạc như vậy.
Hết lần này tới lần khác doanh câu lại một cái cũng không cần.
Lẻ loi một mình như Lan Bác.
Từ cung điện cổ xưa đến Tống Đế thành, một đường cứng rắn đích thân đẩy tới.
Nhìn như thẳng tiến không lùi, thế không thể đỡ.
Nhưng không ai có thể nhìn ra.
Chỉ dựa vào một phương huyết dũng mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận