Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 518: Trang bức như phong, thường bạn ngô thân (2)

Lão Trương có chút ù ù cạc cạc, người phụ nữ này không giống nữ tử phong trần, tuy rằng cô ta tới mua ba con sói, nhưng có người phụ nữ phong trần nào lại lái xe sang như vậy không?
Cho dù phong trần có thể lái được xe tốt như vậy.
Cũng không thể nào lôi kéo khách ngay trên đường, đúng không?
Hơn nữa bản thân mình còn đang mặc đồng phục cảnh sát.
Vì bản thân có thể được thoải mái hơn một chút.
Người phụ nữ kia trực tiếp đẩy Châu Trạch xuống ghế dài.
- Phù phù.
Ông chủ Châu đang quét Weibo bị đẩy xuống đất.
- ... ... - Châu Trạch.
- Lão ca, tới đây công tác sao?
Người phụ nữ thấy lão Trương không nhận thuốc lá của mình, chủ động hỏi.
- Ừm.
Trương Yến Phong lên tiếng.
- Vậy là tốt rồi.
Người phụ nữ cười cười, tự nhiên châm thuốc, nói
- Lần sau lão ca đến Từ Châu, nhớ phải báo trước một tiếng, cũng tiện cho cô em tôi tiếp đãi cẩn thận.
- Khách khí.
Loại nhiệt tình này.
Rất kỳ quái.
Trương Yến Phong lập tức nghĩ tới thân phận của người phụ nữ này.
Hẳn cô ta là quỷ sai địa phương Từ Châu.
- Không khách khí, không khách khí, Từ Châu chúng tôi rất hiếu khách, hoan nghênh bạn bè tới làm khách.
Người phụ nữ đứng lên.
Đưa chân đạp Châu Trạch vừa bị bản thân mình đẩy xuống một cái nữa.
Nói:
- Lão ca, anh cũng thích luyện chế khôi lỗi sao?
- Con rối này cũng quá kém đi nhỉ?
- ... ... - Châu Trạch.
- A, ách, ừm, ha ha.
Trương Yến Phong cúi người, đỡ Châu Trạch dậy.
Anh ta biết, lúc này, ít nói chuyện là tốt nhất, đối phương đã hiểu lầm thì cứ đối phương hiểu lầm đi.
Châu Trạch từ từ nhắm hai mắt lại.
Không nói chuyện, cũng không có động tác gì.
Trong lòng lặng yên nói thầm:
Tao nhẫn!
Tốt nhất là mày nhớ đấy.
Cô em.
Chờ khi thân thể lão tử đến.
Lão tử phải chọc tới mày kêu ba ba!
Quỷ sai thì rất giỏi sao? ? ?
Ai biết người phụ nữ không vội vã quay về trong xe, mà che miệng cười nói:
- Thật đúng dịp, lão ca, trong xe tôi còn có người bạn, anh ta có bản lĩnh rất cao trong phương diện luyện chế khôi lỗi, hay tôi giới thiệu hai người quen nhau nhé.
- Thầy Tần, có một người cùng nghề với anh đang ở đây, anh muốn đi ra làm quen chút không?
Người Từ Châu đều nhiệt tình như vậy sao?
Đây là ý tưởng của cả Châu Trạch và Trương Yến Phong lúc này.
Chị gái.
Chị cứ đàng hoàng cầm ba con sói của chị về nhà đi, không phải tốt hơn sao?
- Răng rắc!
Cửa xe ở ghế sau được mở ra.
Đi xuống là hai người đàn ông mặc tây trang.
Hai người đàn ông cùng đi tới vị trí kế bên tài xế.
Một người lấy tay chống đỉnh chóp cửa xe.
Một người mở cửa xe.
Từ trong xe có một ông lão, nửa đêm lại đeo kính mác ra ngoài, dường như lão rất sợ người ta không biết lão bị bệnh thần kinh vậy.
- Phù... ... Phi!
Ông lão ngửa đầu.
Hắng giọng.
Bên cạnh lão, một người đàn ông mặc âu phục lập tức đưa tay đặt bên mép ông lão, tiếp nhận cục đờm ông lão nhổ ra, không có chút ghét bỏ nào.
Sau đó.
Hai người đàn ông mặc âu phục tử đứng ở hai bên lão già.
Như vệ sĩ xứng chức nhất.
Không đúng.
Châu Trạch hơi nghi hoặc một chút mà đánh giá.
Hai người mặc âu phục này.
Là khôi lỗi!
- A, anh bạn này từ đâu tới vậy?
Ông lão đẩy kính râm của mình, hỏi.
- Thông Thành.
Trương Yến Phong trả lời.
- Thông Thành?
Nghe vậy.
Ông lão tháo kính râm xuống.
Cẩn thận nhìn Trương Yến Phong.
- Ha ha, Thông Thành thật nhiều người tài. Trước đây tôi mới vừa đi qua Thông Thành, nâng cốc ngôn hoan với mấy quỷ sai địa phương, vì sao tôi chưa từng phát hiện ra người anh em đây?
Dường như trong lời ông lão có ý.
Mà lúc này.
Hai mắt Châu Trạch càng mở càng lớn.
Ngay từ đầu, anh chỉ cảm thấy hai người đàn ông mặc âu phục này có chút "quen thuộc".
Có ý là dường như anh đã thấy hình thể đối phương không lâu trước, không phải quen mặt.
Đợi khi Châu Trạch bắt đầu tưởng tượng.
Sơn bộ âu phục hai người đàn ông kia mặc trên người thành màu đen.
Trong lòng Châu Trạch lập tức cả kinh.
Trong nháy mắt, trong đầu anh lập tức hợp hai người này với hai bóng đen giấy anh đã giải quyết được trong vụ Chu Thắng Nam lần trước lại làm một!
Là bọn họ.
Bọn họ là hai bóng đen đã xuất hiện.
Còn có thể đánh ra chiêu thức giống hệt luật sư An.
- Âm ti hữu tự, vong pháp vô tình...
Vào lúc này, dưới tình huống này.
Anh lại có thể đụng phải nhóm người này?
Châu Trạch không rõ về nữ quỷ sai bổn địa Từ Châu.
Nhưng ông lão này.
Cùng với chuyện về Chu Thắng Nam cùng với chuyện về thôn làng hay mua người, tuyệt không thể thoát khỏi liên quan, rất có thể lão ta không phải người cầm đầu, nhưng chắc chắn lão ta có tham dự vào chuyện này.
Lại liên tưởng đến hiện tại anh ở Từ Châu, cách mảnh rừng nơi xảy ra chuyện kia không quá xa, anh lại càng có thể xác định một ít chuyện.
Ông chủ Châu vẫn không nhúc nhích.
Thành thật mà nói.
Trong lòng của anh hơi yếu ớt.
Dựa vào thân thể này để chiến đấu?
Hoặc là.
Dựa vào lão Trương có thân phận quỷ sai nhưng không khác gì chú cảnh sát bình thường bên cạnh mình đây đi chiến đấu?
Đặc biệt là ngay cả súng lão Trương cũng không mang!
Hơn nữa.
Sau khi ông lão nghe thấy Trương Yến Phong trả lời bản thân tới từ Thông Thành.
Hai người đàn ông mặc âu phục bên người lão ta đã từ từ đi về phía bên này.
Chuyện Chu Thắng Nam.
Nếu do thế lực sau lưng ông lão trước mắt này tạo ra.
Như vậy, ngay lúc này, đám người Châu Trạch và luật sư An đã làm kế hoạch của bọn họ bị thất bại, có thể nói bọn họ đã kết thù.
- Ah, bình thường tôi không quản chuyện, có chuyện gì đều để đám tiểu bối đi làm là được.
- Tôi ấy à, rất bận, bận vì nhân dân phục vụ.
Trương Yến Phong vân đạm phong khinh nói.
Ông lão sửng sốt.
Châu Trạch sửng sốt.
Người phụ nữ sửng sốt.
Trang bức như gió.
Thường bạn ngô thân! (1)
(1) Xuất phát từ câu tử vận như phong, thường bạn ngô thân (cái chết luôn kề cận bên bạn), có ý là lão Trương có thể trang bức mọi lúc mọi nơi.
Lão Trương cầm mũ cảnh sát nhân dân của mình lên.
Phủi phủi bụi.
Sau đó đội lên trên đầu mình.
Lại chậm rãi mà chỉnh sửa một chút.
Lúc này anh ta mới đứng lên.
Lúc này.
Lão Trương mặc cảnh phục.
Dưới ánh đèn của cửa hàng tiện lợi chiếu rọi.
Trông anh ta rạng ngời rực rỡ.
Hình tượng và khí chất huy hoàng của cảnh sát nhân dân hiển lộ không bỏ sót!
Lão Trương vốn làm cảnh sát tốt hai đời.
Đời trước vì cứu đám nhóc mà đồng quy vu tận với hung đồ.
Đời này thân thể anh ta phụ thân lại là một cảnh sát hy sinh vì bắt đám buôn ma túy.
Khí tràng này.
Không cần giả vờ.
Anh ta ưỡn ngực.
Liền con mẹ nó xuất hiện hạo nhiên chính khí!
Huy chương trên mũ cảnh sát.
Sáng thẳng chói mắt!
Trước đây Châu Trạch đã từng lĩnh hội loại cảm giác này.
Lần trước, hơn một nghìn xe taxi tập thể tiễn vị cục trưởng cục cảnh sát kia.
Vong hồn vị cục trưởng kia từng tới phòng đọc sách mua sách.
Khí tràng kia.
Hôm nay lại được tái hiện trên người lão Trương.
Phẩm đức cao thượng của cảnh sát vốn là thứ khiến tà ma bất xâm.
Còn có tác dụng hơn nhiều so với đám tượng mộc trứng thúi được cung phụng trong miếu thờ kia.
- Thế nào, anh đã nảy sinh xích mích gì với đám tiểu bối kia sao?
- Không có chuyện gì.
Bên cạnh lão Trương, hai người đàn ông mặc âu phục ngừng bước chân.
Trong mắt ông lão cũng lộ ra chút nghi hoặc.
Trong mắt.
Còn có một chút.
Kiêng kỵ!
Trương Yến Phong duỗi lưng một cái.
Trên mặt lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.
Đưa tay chỉ bản thân mình.
Nói:
- Có chuyện gì đừng che giấu, cứ nói với cảnh sát.
- Giúp quần chúng nhân dân giải quyết vấn đề phiền não.
- Là trách nhiệm của cảnh sát chúng tôi.
- Ngài nói.
- Đúng không?
- Đúng, đúng. - Ông lão phụ họa nói.
Một bên, nữ quỷ sai bản địa Từ Châu có chút không dám nói tiếp nữa.
Trương Yến Phong chủ động đi tới trước mặt lão già.
Đưa tay.
Vỗ vỗ mặt ông lão.
- Bốp!
Ông lão không dám động.
Trương Yến Phong càng vỗ càng dùng sức.
- Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! ! !
Gần như đang tát mặt ông ta.
Ông lão trái lại không dám động.
Không thể nói ông lão kinh sợ.
Quan trọng nhất là.
Ông lão vốn không cách nào cảm ứng được một chút lực lượng ba động truyền tới từ trên người Trương Yến Phong!
Điều này có nghĩa.
Căn bản là thực lực song phương không cùng một cấp bậc!
Sợ hãi.
Sợ hãi vô cùng!
Người trước mắt này thâm bất khả trắc.
Đáng chết.
Thông Thành kia đúng là nơi ngọa hổ tàng long!
Thật ra.
Quả thật thực lực của song phương không cùng một cấp độ thật.
Ông lão nghĩ không sai.
Nhưng ông ta đã đảo ngược phương hướng.
Mãi mãi cho khi mặt già bị Trương Yến Phong tát đỏ bừng.
Trương Yến Phong mới dừng lại tay.
Nhìn kỹ ông lão.
Nói:
- Lần sau nếu ông lại đến Thông Thành, có thể trực tiếp tìm tôi.
- Tốt, tốt.
- Có vấn đề gì tôi có thể giải quyết giúp ông.
- Tốt, ừm, tốt.
- Nếu thực sự không thể giải quyết được, chúng ta có thể giải quyết người đề xuất vấn đề đó.
- Coi như một phương thức giải quyết vấn đề.
- Ông nói đúng không?
- ... ... - Ông lão.
Trương Yến Phong xoay người, đi trở về trên ghế dài, chậm rãi một lần nữa ngồi xuống.
Bên kia, ông lão cúi người gật đầu với Trương Yến Phong.
- Ngài bận rộn, tôi đi trước.
Nữ quỷ sai và ông lão, kể cả hai khôi lỗi của ông ta đều lên xe.
Nhìn Porsche được lái đi.
Biến mất ở cuối đường.
Lão Trương thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Sau đó.
Gần như xụi lơ trên ghế dài.
- Ông chủ... Ông chủ... sau lưng tôi đã túa đầy mồ hôi... ...
- Lão Trương à, anh làm rất khá.
Trương Yến Phong nhìn về phía Châu Trạch, vừa cười vừa ăn ngay nói thật:
- Vừa rồi tôi sợ muốn chết.
- Anh biết bọn họ?
Châu Trạch có chút ngoài ý muốn, lần trước, khi chuyện Chu Thắng Nam xảy ra, đến cuối cùng bản thân mình cũng không để lão Trương tham gia.
- Không nhận ra, nhưng trực giác nhiều năm làm cảnh sát nói cho tôi biết.
- Ban nãy.
- Lão già kia.
- Muốn giết tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận