Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 816: Tìm được ngọn nguồn (2)

Nói thật ra.
Vốn tưởng rằng sau khi đi vào viện điều dưỡng này phải đánh một trận với đám con dơi, ai biết được lại là tình hình này.
- Đó là chuyện hơn hai mươi năm trước, lúc đó tôi là một thành viên của đội khảo cổ học...
- Mở màn này sao quen thuộc vậy, này, không phải anh đang đọc tiểu thuyết trộm mộ đó chứ?
Luật sư An nhịn không được trêu chọc nói.
- Tôi tên Ngô Thành Quang, tốt nghiệp chuyên ngành khảo cổ chuyên nghiệp, lúc đó tôi đi theo đội ngũ của thầy tôi, từ phủ Nam Hà đến vùng núi Thanh Thành tiến hành thăm dò khảo cổ, số lượng người không nhiều lắm, điều kiện khi đó cũng tương đối kém, thầy chỉ mang theo năm học sinh chúng tôi mà thôi.
- Hơn nữa, lần này chỉ phụ trách thăm dò, bởi vì Dong Thành nhiều cổ mộ, nhưng cho dù nhiều hơn nữa, cũng không thể có khả năng tùy tiện tìm ra được, nhưng một lần này, lại thật sự có phát hiện.
- Ngay tại chân núi phía Nam núi Thanh Thành thầy phát hiện ra một hang trộm.
- Chúng tôi đều thật kích động, cho rằng có phát hiện lớn lao, thật ra trong công việc thầy có danh khí không lớn, luôn luôn khát vọng có một phát hiện khảo cổ lớn lao để tăng thêm danh khí cho mình.
- Cho nên chúng tôi không tuân theo thao tác quy định, không thông báo lên trên trước, dưới sự hướng dẫn của thầy, chúng tôi xuống hang trộm trước.
- Thầy vốn cho rằng đây chỉ là một cổ mộ bị trộm trước, nhưng ai biết, sau khi chúng tôi đi xuống hang trộm.
- Thấy được.
- Là một cửa son khép kín.
- Nước sơn màu đỏ, cửa hoàn toàn do đồng nguyên khối tạo thành, hiện lên góc độ khép kín, bởi vì cửa chính có độ dày, cho nên không cách nào hoàn toàn khép chặt, đứng ở bên ngoài thậm chí có thể nhìn thấy bên trong qua độ rộng chừng cái điện thoại di động.
Thầy cầm đèn pin, chiếu tới trước, nếu cửa không mở ra, chúng tôi đành chuẩn bị dẹp đường hồi phủ.
- Dù sao muốn mở cánh cửa này ra, phải cần đội công trình chuyên nghiệp xuống.
- Nhưng ngay khi chúng tôi chuẩn bị rời đi.
- Từ phía sau cửa son kia đột nhiên xuất hiện một luồng khói đen, chúng tôi đều bị luồng khói đen bao phủ vào trong đó.
- Mọi người cùng nhau chạy trối chết, đều lo lắng trong sương đen có độc.
- Tôi là người đầu tiên chạy ra, khi tôi chuẩn bị giúp đỡ bạn học thứ hai chạy ra, lại bị cậu ấy đẩy ngã trên mặt đất, sau đó cậu ấy điên cuồng thét chói tai, vừa ôm đầu vừa chạy như điên về một phương hướng khác.
- Vài người bạn khác đi lên đều giống vậy, bọn họ giống như thay đổi thành một người hoàn toàn khác, cứ chạy như điên ra ngoài.
- Bởi vì thầy lớn tuổi nhất.
- Trong ngày thường mọi người nể mặt mũi thầy luôn vuốt mông ngựa hỏi han ân cần, nhưng khi chân chính chạy thoát thân thì không có ai nhường cho thầy cả, cho nên thầy là người cuối cùng đi lên.
- Nhưng sau khi thầy đi lên lại nhào thẳng về phía tôi, muốn cắn tôi!
- Tôi bị thầy đánh gục trên đất, nhặt hòn đá bên người đập qua, thầy bị tôi đập chết, đầu nở hoa.
- Tôi bị sợ choáng váng.
- Bởi vì giết người, tôi không dám đi báo cảnh sát, thậm chí ẩn cư trong rừng sâu này một thời gian rất lâu, đại khái ở trong này chừng nửa tháng đi, tôi thật sự không thể chịu đựng nổi sinh hoạt như dã nhân này, nhưng tôi lo lắng cảnh sát sẽ phát hiện ra thi thể của thầy, sợ mình bị truy nã, cho nên trộm quần áo của người dân chỗ chân núi, vụng trộm về nội thành Dong Thành.
- Tôi thử liên hệ với người nhà, lại phát hiện bên nhà tôi, tôi đã chết rồi, nguyên nhân do khảo cổ ngoài ý muốn, thậm chí trong nhà đã làm xong lễ tang cho tôi.
- Tôi tìm được chỗ trước kia thầy giấu văn vật, chỗ này chỉ có tôi và thầy biết, bởi vì tôi giúp thầy quản lý, tôi lấy văn vật ra, bán không ít tiền, tìm chỗ ở trong Dong Thành.
- Dần dần, sự kiện cương thi bắt đầu lưu truyền đến, nghe nói có không ít người bị cắn, sau đó bên trên ra lực lượng rất lớn tiến hành thăm dò tìm kiếm và bắt giữ.
- Tôi thật sợ hãi, bởi vì tôi có dự cảm, cắn người này khả năng không phải là lão cương thi gì, khả năng chính là mấy người bạn học của tôi.
- Bởi vì kể cả tôi cũng bắt đầu cảm thấy hứng thú với máu tươi, nhưng chỉ giới hạn trong tiết vịt và máu gà, còn máu người tôi chỉ cảm thấy ghê tởm.
- Tôi cho rằng có thể bởi vì tôi là người đầu tiên chạy ra, cho nên bị nhiễm không tính là sâu, bạn học và thầy của tôi bị nhiễm quá sâu, đã mất đi thần trí.
- Phát triển tiếp theo cũng rất tầm thường, dù sao tôi luôn sống tạm đến giờ, tình trạng bệnh càng ngày càng rõ ràng, tôi không mất đi thần trí, nhưng cơ thể của tôi đã biến thành như vậy.
- Cổ mộ kia ở đâu?
Châu Trạch hỏi.
Người đàn ông nhếch môi, lộ ra hàm răng màu đen, cười nói:
- Ngay ở chính giữa viện điều dưỡng này.
Người đàn ông nghiêng đầu.
- Tôi vẫn luôn coi chừng nó, canh chừng cho đến bây giờ.
- Nhưng tôi luôn không có dũng khí đi xuống dưới một lần nữa.
- Chính ở trong này?
Châu Trạch theo bản năng nhìn xuống mặt đất.
Nói thật ra.
Vẫn cảm thấy có phần không đủ rõ ràng.
Vốn cho rằng phải tốn thời gian tinh lực rất lâu rất dài mới có thể tìm được, lại vào thời gian một ngày, bắt nguồn từ một cái lẩu đã đào lên được.
Trên thực tế, cho dù hôm nay mình không làm gì cả, bên chỗ luật sư An cũng có thể tìm tới chỗ này.
Luật sư An dẫm chân lên mặt đất, chậc chậc lưỡi, khóe miệng lộ ra nụ cười.
Có thể vì chuyến đi Vân Nam kia quá nhiều xui xẻo, vận khí xấu đều tiêu hao hết ở bên đó, sau khi đến Tứ Xuyên lại khổ tận cam lai, vận thế đột nhiên quay lại.
Người đàn ông dùng thảm quấn lấy mình, xuống ghế dựa, tư thế đi của anh ta cũng rất quái dị, thật sự dùng hai tay hai chân để đi, trước đó khi luật sư An xốc thảm của anh ta lên, Châu Trạch cũng nhìn thấy thân mình của đối phương.
Khả năng.
Phần thân của anh ta thật sự bị héo rút đến không cách nào chống đỡ nổi đi lại, nhưng thoạt nhìn như vậy lại thật sự rất giống một con nhện.
Châu Trạch rõ ràng sự bá đạo của thi độc, nhưng Châu Trạch không cho rằng thi độc có thể biến con người thành như vậy, phần lớn đều cùng cắn nuốt cả thân thể và linh hồn người ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận