Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 995: Cảnh cáo (1)

- Khi nào thì ông đi xuống?
Luật sư An hỏi.
Anh ấy đã đi tới mức chân tê rần rồi, cùng lão già mũi đỏ này đi bộ thẳng một đường từ Trung Nam đi về Nam Phố.
Ngược lại lão đầu lại không có vấn đề gì, một lát nữa ông ta sẽ đi xuống, bộ thân thể này, cũng vô dụng, cho dù đi bộ thì sẽ đau nhức, cũng có thể nhịn được, ngược lại cũng không khả năng dùng lại lần nữa.
Lần sau đi lên, đành chọn một nhục thân khác thôi.
Nhưng luật sư An không được nha, anh ấy vẫn rất yêu quý bộ thân thể này, còn đang chờ vị ở bên vườn rau cách vách nối lại cánh tay cho mình đấy.
Nhưng lão già mũi đỏ nói muốn đi dạo trong thành phố này một chút.
Luật sư An cũng chỉ có thể nắm lỗ mũi mà chịu trận.
Đi.
Phục vụ ông.
Ngược lại những chuyện nên nói cũng đã nói xong, nên sắp xếp cũng đã sắp xếp xong, giống như là kêu gọi đối phương đầu hàng, khiến cho đối phương trở thành gián điệp của mình vậy.
Lúc này, đương nhiên phải quan tâm ông ta, yêu quý ông ta, bảo vệ ông ta.
Rốt cuộc.
Tiệm sách vẫn phải đặt lên trên hết.
Lão già mũi đỏ ngồi chồm hổm xuống, lấy bình rượu nhỏ từ trong túi, nhấp một ngụm, nói:
- Thật ra thì, tôi vẫn luôn rất tò mò, anh đã nói với tôi, bên trong cơ thể vị kia không chỉ có chủ nhân của U Minh Chi Hải, còn có Thái Sơn hư ảnh, nhưng tôi luôn cảm thấy, dường như anh còn có chuyện gì đó chưa nói với tôi.
- Mà cảm giác đó, hiện tại càng ngày càng mãnh liệt rồi.
- Bởi vì cảm giác vậy là đủ rồi.
Luật sư An không trả lời thẳng.
- Ha ha, đúng vậy, như vậy đúng là đủ rồi.
Lão già mũi đỏ đưa hai cánh tay ra, duỗi người, sau đó chỉ chỉ tiệm thuốc ở bên trái vừa nói:
- Nhưng bố trí này, cũng quá trùng điệp rồi, vốn dĩ tôi còn cho là trận pháp do người đàn ông, người mà có dung mạo rất đẹp mắt đó, bố trí.
- Cảm giác hiện tại.
- Không giống như bút tích của cậu ta.
- Cậu ta không làm được tới mức hồn nhiên thiên thành* như thế này,
(hồn nhiên thiên thành: chỉ sự hoàn hảo và tự nhiên, thường dùng miêu tả cấu trúc bài thơ, ở đây chỉ trận pháp)
- Bởi vì tôi đã bị cậu ta phong ấn một lần, cậu ta rất ưu tú, phương thức sử dụng trận pháp cũng rất ngẫu nhiên, thậm chí còn dẫn dắt được tôi, nhưng cậu ta cũng không bố trí được bố cục lớn như vậy.
- Tiệm thuốc, bị làm sao?
Luật sư An nhớ lại tiệm thuốc này, thế nhưng là do vị bác sĩ Lâm kia mở ra, thuần túy là mở cho ông chủ nhà mình chơi đùa.
Dù sao.
Pháp luật cũng không có quy định nào là phụ nữ không thể đi tìm vịt hoặc ngược lại là lấy tiền đập choáng váng một người đàn ông.
Nhưng nghe vừa nghe lão già mũi đỏ nói như thế, luật sư An đã cảm thấy có chút kỳ quái, chẳng lẽ bác sĩ Lâm đó, còn có những vấn đề khác?
Không giống nha.
Luật sư An là người biết bác sĩ Lâm sớm nhất, không, khi đó đã là viện trưởng Lâm.
Sau đó là ở trên xe của viện trưởng Lâm, mới gặp Châu Trạch lần đầu.
Viện trưởng Lâm, không có vấn đề gì.
- Ha ha, thủ pháp quá lâu dài, dường như là làm chuyện gì, cũng lưu lại một đường lui để sau này gặp lại, thực sự, không cần thiết như vậy.
- Này, ông nói cụ thể một chút đi.
Luật sư An ngồi xổm xuống trước mặt lão già mũi đỏ.
Lấy ra một điếu thuốc, mồi lửa.
Anh ấy biết, lúc trước lão già này phụng mệnh trông chừng ngục giam tầng thứ mười chín, tương tự như nhà tù Thành* gì đó ở hiện tại.
(nhà tù Tần Thành: nhà tù giam giữ phạm nhân chính trị, được mệnh danh là “nhà tù số 1 TQ”, giam giữ những phạm nhân cao cấp)
Giam giữ ở trong đó, đều là cự đầu của địa ngục, vong hồn thông thường căn bản không có tư cách bén mảng đến nơi đó.
Cho nên, hồi đó chắc lão già kia đã học được không ít thứ, trong đó, thứ lợi hại nhất chính là chiêu “quan sát” này.
Có thể là ông ta không giải được trận pháp, có thể thành tựu trên phương diện sử dụng trận pháp cũng không cao.
Nhưng hiểu biết của ông ta đối với trận pháp.
Đã đến một mức độ cực kì cao rồi.
- Còn có thể nói thế nào chứ, này, anh không nhìn thấy sao, ha ha, bố cục này, là trực tiếp nghịch chuyển vận khí ở bên trái vào giữ, anh có biết có ý gì không?
- Vận khí nghịch chuyển?
- Ừ, đạo lý giống như xâm chiếm mộ phần tổ tiên nhà người ta, cưỡng chế chiếm đoạt phong thủy nhà người ta, nhưng trong cái tiệm thuốc ở bên trái này, cũng thật là kỳ quái, lại có thứ có thể luôn cung cấp để duy trì nó.
- Trong tiệm thuốc, rốt cuộc có ai chứ?
- Chính là cái loại người mà lúc trước, trước khi từ bỏ lòng tham có thể thực sự đơn thuần dựa vào vận khí mà đạt được 500 vạn.
- Cũng là cái người không nhịn hút thuốc được hai ngày à?
- Ai ở trong tiệm thuốc?
Luật sư An suy nghĩ một chút.
Sau đó nghĩ tới một người bị đánh tơi bời, bị nổ bay lên trời, bị lửa đốt, lại bị cướp mất may mắn.
Đôi mắt luật sư An bỗng nhiên trợn to.
Hô hấp cũng bắt đầu trở nên nặng nề hơn.
Là Câu Tân đó.
Anh ta ở đó làm tụ năng hoàn phiên bản người thật lúc nào vậy!
Cũng không phải là một tiết còn mạnh hơn sáu lễ! (1 người bằng ba người bình thường, ý chỉ 1 người đa năng)
- Hoàng thất cổ đại, sửa hành cung, thậm chí đại sự như lăng tẩm của hoàng đế, đều có ý nghĩa, trước tiên là do hoàng thất coi trọng thuyền thừa của mình, cho nên thường cướp đoạt vận khí của thiên hạ trở thành của bản thân.
- Nhưng thủ pháp trước mắt này, cũng thực sự không kém chút nào rồi, hơn nữa thủ pháp tinh thế như thế này, càng giống như “loa si xác lí tố đạo tràng”*, càng không đơn giản.
(*đạo tràng ẩn trong vỏ của con ốc sên: ý chỉ những điều cao thâm thường ở những nơi bé nhỏ, đơn giản)
- Chậc chậc.
Luật sư An vừa chỉ chỉ vườn rau ở bên phải, nói:
- Bên này thì sao?
- Thứ cướp đoạt là sinh cơ, tiệm thuốc ở bên trái là rót vận khí, bên phải chính là chuyển sinh cơ.
- Tóm lại.
- Vị trí tiệm sách ở giữ như thế này.
- Chính là một vùng thung lũng.
- Khiến cho những thứ ở hai bên không ngừng chảy về nơi này!
- Đây cũng không phải là bút tích của người đàn ông xinh đẹp kia.
- Cậu ta không làm được!
- Hơn nữa, thủ pháp này, xảo đoạt thiên công, không mang theo chút cố ý nào, lại hồn nhiên thiên thành, hay, hay, tuyệt đến không nói nên lời!
- Thành thật mà nói, tôi thật sự muốn tìm cho ra người bố trí trận pháp này, sau đó ra sức thỉnh giáo một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận