Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1424: Một ngày trên trời! (1)

Lúc này, thiếu niên bỏ chạy, chạy tới vị trí ở sau núi.
Sao băng lại không bay đi.
Thiếu niên nhìn vườn rau củ ở bên dưới của mình một chút.
Miệng toác ra.
Đứng đó tủi thân khóc lên.
- Chuối tiêu của tôi, chuối tiêu của tôi mà…
Có trời mới biết ở muốn trồng ra được chuối tiêu ở địa ngục thì phải hai phí tâm huyết và công phu lớn như thế nào.
Lúc này.
Mất sạch rồi.
...
Một ngày này, địa ngục biến đổi lớn, thay triều đổi đại.
Một ngày này, Bồ Tát bị người đấm cho từ trên trời ngã xuống ba lần.
Một ngày này.
Có một người đi tới Chiểu Trạch Chi Địa.
Mang đến một đống chuối tiêu đủ để phủ khắp nơi.
Khóc đến cực kì thương tâm.
Lúc trước.
Ở chính nơi này.
Ông ta đã dùng tám chiếc xe ngựa chở đầy chuối tiêu.
Để câu được người ta ra.
Chinh phục, chinh phục, chinh phục…
Kẻ đã bầu bạn với ông ta trong quá trình chinh phục địa ngục, một thân bộ lông màu tím của nó bởi vị bị thương mà bị ô nhiễm, phải biến thành màu đen trong suốt phần đời còn lại.
Vào khoảnh khắc trước khi ông ta lìa đời.
Lúc cảm giác được đại nạn giáng xuống.
Ông ta đã cho nó tự do.
Nó không đi.
Sau khi ông ta ra đi.
Nó lại khiêng theo quan tài của ông ta, cùng nhau tiến vào bên trong Phong Ấn Chi Địa ở cực tây này.
Nó không bị phong ấn, hoặc giả nó chính là người bị trúng phong ấn lợi hại nhất.
Mấy ngàn năm nay.
Những kẻ bị phong ấn khác, hoặc ít hoặc nhiều đều đã từng có một chút ý đồ bạo động, ý đồ thoát ra khỏi số mệnh trói buộc mình.
Nó, vẫn là kẻ an tĩnh nhất.
Những năm tháng quý giá, tính cách nhanh nhẹn hoạt bát vốn có của loài khỉ, lại gắng gượng tĩnh tọa bên trong ngôi mộ khô này, tĩnh tọa cho đến đại hạn của bản thân.
Thật ra thì.
Lúc đó, nó cũng được xem như là đã “chết”.
Chẳng qua là vì để nhìn ông ta thêm một lúc, thủ mộ ông ta thêm một thời gian, cho nên nó vẫn luôn vào nhiều hơn ra mà thôi.
Cuối cùng,
Trước khi “khúc chung nhân tán" (nhạc hết, người đi).
Nó đi ra ngoài.
Một phần hóa giải toàn bộ phong ấn của Phong Ấn Chi Địa, dẫn đám xương vụn còn sót lại này đi công thành, sửa lại “sổ sinh tử”.
Một phần thì lại lên tới dương gian, tìm tới đời cuối cùng, chất vấn vì sao đời cuối cùng phải chắp tay dâng giang sơn mà năm đó ông ta và nó đã cùng nhau đánh hạ cho người ta!
Ở trong mắt nó, ông ta vẫn luôn còn sống.
Ông ta vẫn luôn phong hoa tuyệt đại như vậy, ừ, đây chính là thần thoại truyền thuyết ở trong mắt người ngoài với những người thế hệ sau.
Trên thực tế.
Nó nhớ kỹ nhất.
Vẫn là vào ngày mà bọn họ gặp nhau.
Ông ta dựa vào bên cạnh xe ngựa, chỉ chỉ vào xe ngựa ở sau lưng ông ta, dáng vẻ cười cực kì bỉ ổi.
Khi đó, nó không có một thân sức mạnh như thế này, ngay cả hóa hình cũng không làm được, lại bị một đống lớn chuối tiêu của ông ta dụ dỗ.
Ông ta tay.
Sờ đầu của nó một cái.
Nói:
- Đi theo tôi, có chuối tiêu ăn!
Mọi người thật đáng thương mà.
Tử Kim Thần Hầu bất khả chiến bại ở bên cạnh Đệ nhất Phủ Quân trong thần thoại truyền thuyết của đời sau âm ti.
Lại là bị mấy xe chuối tiêu lừa gạt dụ dỗ như vậy.
Trước mắt.
Trong vùng đầm lầy.
Đều là chuối tiêu.
Ông chủ Châu không biết được rốt cuộc là ai, mà lại rảnh rỗi tới mức đi trồng chuối tiêu ở nơi sơn cùng thủy tận thực sự như địa ngục này.
Anh cũng không biết được.
Làm sao Đệ nhất lại biết được ở nơi đó có chuối tiêu.
Đương nhiên.
Bây giờ chuyện người trồng đang khóc than đã không quan trọng nữa rồi.
Đây là một lần bái tế.
Nó vì ông ta mà đã túc trực bên linh cữu mấy ngàn năm.
Hôm nay.
Ông ta đưa lên tế phẩm cho nó.
Nam nữ ở dương gian, trong lúc yêu đương nồng cháy, rất thích hứa hẹn đủ loại thề non hẹn biển, nhưng so sánh với một màn ở trước mắt này, một người một khỉ thủ hộ và tưởng nhớ lẫn nhau, phảng phất như thể đây mới là bản chất của việc đã trải qua sự trui rèn tẩy rửa của thời gian đi.
Đối với loại niềm thương nhớ như thế này.
Ông chủ Châu không cách nào cảm động lây được.
Nhân sinh trăm năm.
Châu Trạch là người của hai thế giới, cộng lại, cũng không sống tới bốn mươi tuổi.
Cho dù hai năm nay đã trải qua vô số mưa gió, đã được thấy rất nhiều màu sắc, nhưng bạn muốn đi đồng cảm với loại tình cảm đồng đội trong hơn mấy ngàn năm như thế này, vẫn còn có chút không thực tế.
Trong vùng đầm lầy, thỉnh thoảng có bọt khí nổi lên.
Ông ta vẫn còn đang khóc.
Khóc đến tan nát tâm can.
Nhưng mà.
Vào lúc này, sẽ không còn có một con Hầu Tử ngây ngô mà thò đầu ra, ngón tay đặt ở trong miệng, nhìn cái này đống lớn chuối tiêu này mà chảy nước miếng nữa.
Mặc dù người khóc là “Châu Trạch”, thương tâm cũng là “Châu Trạch”.
Nhưng ông chủ Châu lại càn giống như một người đứng ngoài mà xem hơn.
Kết quả là, ông chủ Châu đột nhiên cảm giác được, thật giống như, sống lâu như vậy, cũng không có ý nghĩa gì.
Khi con cháu của mình đời sau của mình thực sự coi mình là người dưng nước lã, làm bản thân thực sự đã trở thành người không gia đình.
Cuộc sống của bạn.
Còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Đương nhiên, đây chỉ là đứng nói chuyện không đau eo mà thôi, nếu thật sự để cho ông chủ Châu đi chết ngay lập tức, chắc chắn anh cũng không muốn đâu.
Ông chủ Châu còn nhớ, con Tử Kim Thần Hầu kia, thật ra thì vào đoạn thời gian cuối đời của nó, có lẽ đã gần như là “thần chí không rõ” rồi, nó vẫn luôn ảo tưởng là ông ta còn sống, thậm chí còn mơ tưởng ra một “ông ta” khác.
Có lẽ, sau khi ông ta ra đi.
Âm ti – thứ mà nó và ông ta cùng nhau sáng lập nên.
Mới là điều duy nhất đang trọng trọng và tưởng nhớ của nó không?.
Không phải là vì danh lợi, cũng không phải là vì quyền lực, nếu không nó cũng sẽ không đi làm một người thủ mộ nhiều năm như vậy, nếu như nó không ở lại Phong Ấn Chi Địa, dựa vào tuổi thọ của Tử Kim Thần Hầu nó, trong thời đại của những Phủ Quân đời sau đó, nó vẫn có thể làm một “Thái Thượng Hoàng” hoặc là “Thái Thượng Trưởng Lão” gì đó.
Thứ nó để ý, là từng ly từng tí giữa nó và ông ta.
Đây không phải là ái tình, thậm chí dùng hai chữ “ái tình” để hình dung quan hệ giữa bọn họ, ngược lại là một loại khinh thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận