Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1317: Thời tiết thay đổi bắt đầu (2)

Khánh – người đang nhắm hai mắt – khi nghe được câu này, trong lòng bỗng nhiên run lên.
Đây là Phủ Quân đang châm chọc cô ta sao?
Hình như không phải vậy, một đại nhân vật như vậy, lại cố ý tới đây để châm chọc cô ta?
Châm chọc một kẻ hoàn toàn bị ông ta đùa bỡn xoay vòng... một con kiến hôi?
- Rất tốt, đáng tiếc quá chật chội.
- À?
Câu Tân có chút không rõ vì sao.
Lão đạo chép chép miệng, không nói gì nữa, lại đứng lên, ông ta chuẩn bị quay về tiệm sách.
Vừa mới đi cho rùa ăn rất nhiều cỏ.
Con rùa kia cũng rất cho mặt mũi.
Ăn hết rồi.
Không bỏ sót một cây nào!
Vừa mới chuẩn bị đi.
Lão đạo lại bỗng nhiên dừng bước.
Ông ta đi tới trước giường bệnh của Khánh.
Đưa tay vén lại góc chăn giúp Khánh.
- Haiz, cô bé con à, cô tỉnh lại sớm một chút đi, yên tâm đi, phía bên ông chủ, tôi sẽ nói giúp cô một chút, không có chuyện gì lớn đâu.
- Haiz, thật ra thì, cũng không sống được bao lâu, thực sự, rất nhiều chuyện, thật ra thì tôi cũng muốn giúp đỡ, đừng hoảng sợ, cô chờ thêm đi.
Không còn sống được bao lâu?
Đây là ý gì?
Khánh – vẫn nhắm mắt – đang suy tư những lời này.
Mỗi một lời nói một hành động của lão đạo, ở trong mắt của Khánh, đều trở nên mang tính giải thích và ám chỉ cực lớn, cô ta không muốn bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào.
Có lẽ trong lúc người ta điên điên khùng khùng vừa cười vừa mắng chửi.
Lại cất giấu bí mật động trời!
Nói xong, lão đạo đứng thẳng người, rời khỏi phòng bệnh, hôm nay ông ta còn phải tắm cho Hầu Tử nữa.
- Haiz…
Chờ sau khi lão đạo rời đi, Câu Tân đặt hộp cơm còn chưa ăn xong xuống, nói:
- Không thấy ngon miệng nữa rồi.
Khánh lại mở mắt ra.
Trong mắt.
Có sự cân nhắc.
Phủ Quân sắp xếp cô ta ở nơi này, là có dụng ý gì sao?
Đột nhiên.
Ánh mắt của Khánh khựng lại một phen.
Nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm xuống.
Câu Tân bị dọa sợ đến mức cơ thể phát run.
Ngay sau đó lại hưng phấn nói:
- Đại lão, cô chuẩn bị ra tay sao?
Khánh ngồi dậy từ trên giường.
Đây là lần đầu tiên cô ta có động tác lớn như vậy kể từ khi cô ta tỉnh dậy cho tới nay.
Câu Tân thật sự kích động.
Đại lão muốn phản kháng.
Nếu phản kháng thắng.
Anh ta cũng có thể được tự do theo.
Nếu phản kháng thua bị trấn áp rồi.
Anh ta còn có thể làm một người đi trước chỉ điểm chế giễu đối phương một phen.
Nhìn đi, không phải là tôi kinh sợ, lần này cô đã biết sự lợi hại chưa, ha ha.
Khánh há miệng ra.
Đầu gục xuống phía dưới một chút.
Một miếng ngọc to bằng móng tay rơi ra từ trong miệng cô ta.
Miếng ngọc bị cô ta siết chặt ở trong lòng bàn tay.
Lúc này.
Miếng ngọc nhẹ nhàng run rẩy.
Một lát sau.
Miếng ngọc vốn dĩ từ màu trong suốt ban đầu bắt đầu chuyển thành huyết sắc...
Đồng tử của Khánh không ngừng phóng đại.
Lộ ra vẻ không dám tin.
- Đại lão, ngài đây là?
Câu Tân hơi có chút nghi hoặc mà nhìn Khánh.
Động tác chuẩn bị này, cũng kéo dài quá lâu đi.
Ngọc mẹ của miếng ngọc, ở bên trong tổng điện của đội chấp pháp, cho dù là trước đó đội chấp pháp bị thanh toán tiêu diệt, nhưng những vật kiến trúc của tổng điện đều vẫn được cất giữ.
Đội chấp pháp, lời đồn đãi về chiều hướng của địa ngục, lại sẽ được phơi bày ở bên trên miếng ngọc này.
Trong tay mỗi một thành viên của đội cấp độ Ất và đội cấp độ Giáp đều có một miếng như vậy, nó không có chức năng truyền tin, nhưng lại có ý nghĩa biểu tượng lớn hơn, từ khi có được miếng ngọc này, Khánh vẫn luôn giữ nó ở bên người mình, mà miếng ngọc này vẫn luôn rất an tĩnh, bởi vì từ ngàn năm nay, địa ngục vẫn luôn rất bình tĩnh.
Cho dù là lúc đội chấp pháp bị Sở Giang Vương trấn áp, miếng ngọc cũng vẫn không hề có động tĩnh gì, bởi vì, chuyện này đối với toàn bộ địa ngục mà nói, cũng không tính là gì.
Nhưng lúc này.
Miếng ngọc hoàn toàn trở thành màu đỏ.
Chỉ có một ý nghĩa!
- Haiz, thật ra thì, cũng không sống được bao lâu, thực sự, rất nhiều chuyện, thật ra thì tôi cũng muốn giúp đỡ, đừng hoảng sợ, cô chờ thêm đi.
Lời lão đạo nói lại lần nữa vang lên ở trong đầu Khánh.
Cô ta ngẩng đầu lên.
Nhìn trần nhà ở bên trên của phòng bệnh.
Tay của cô ta.
Đang khẽ run rẩy.
Hít sâu một hơi.
Nói ở trong lòng:
- Ngài ấy nói đúng, địa ngục, thực sự đã xảy ra chuyện rồi.
...
- Chư vị, mặc dù lần hành động này trải qua chút trắc trở, nhưng cuối cùng cũng đã đạt được thành công viên mãn, đây là kết quả của sự chung sức cố gắng của chúng ta.
- Công lao và khổ lao của chư vị.
- Chứng nhận quỷ sai sẽ ghi nhớ giúp chư vị.
- Tôi sẽ ghi nhớ cho chư vị.
- Âm ti.
- Cũng sẽ ghi nhớ giúp chư vị.
- Hy vọng, đến lần sau chúng ta gặp lại, có lẽ, lần gặp gỡ tiếp theo, hẳn là chúng ta ở trong địa ngục, bên trong chư vị, hẳn là đã có người trở thành đồng nghiệp của tôi.
- Vì sự vĩnh tồn của âm ti, vì sự hài hòa của âm dương, chúng ta đã bỏ ra mồ hôi và công sức, mà chúng ta, cuối cùng cũng sẽ được ghi nhớ muôn đời!
Phùng Tứ đứng ở chính giữa đại sảnh, tổng kết tóm tắt với những bộ đầu quỷ sai ở bên dưới – những người đã tham gia hành động lần này.
Rất đơn giản, đơn giản đến mức gần như là sơ sài.
Không có đại hội kết thúc gì đó, càng không có hoa để tung hoa gì đấy.
Thậm chí.
Ngay cả một huy chương để lừa gạt người khác mà cũng không có.
Nhưng đúng như những lời Phùng Tứ nói, cống hiến của mọi người, đều được chứng nhận quỷ sai ghi chép lại rồi, có những thứ này, thật ra thì đã đủ rồi.
Cuối cùng ánh mắt của Phùng Tứ vòng vo một vòng ở trên người năm quỷ sai của Thông Thành.
Sau đó.
Xoay người.
Lòng bàn tay mở ra.
Một gốc hoa sen màu đen bay lên.
Một hư ảnh màu đen bay ra từ bên trong cơ thể của Phùng Tứ, chìm vào bên trong hoa sen, ngay sau đó, hoa sen tiêu tan.
Bộ thân thể nữ giới này của Phùng Tứ, cũng xụi lơ ở trên mặt đất.
Một đám quỷ sai bộ đầu ở bên dưới đồng loạt khom lưng hành lễ về phía bên này.
Dùng lễ tiễn Phùng Tứ đi.
Một lúc sau.
Sau khi xác nhận được Phùng Tứ đã trở về địa ngục.
Lúc này, bầu không khí trong đại sảnh mới thả lỏng hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận