Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1489: Vậy thì chôn đi (1)

Trong này, hẳn là còn rất nhiều bí mật vẫn chưa bị phát hiện.
Chỉ tiếc Doanh câu chẳng qua chỉ tham ăn, cũng không nghiện rượu, hoặc có lẽ là, Doanh câu thích uống cái loại rượu có trộn thêm máu thần ma kia, so với cà phê mà ông chủ Châu uống, có lẽ còn đắt hơn nhiều đến mức ông chủ Châu muốn mời cũng không nổi.
Cho nên, cũng không thể có cơ hội nghe chuyện xưa khi chuyện vào lời thật ra rồi.
“Phốc” một tiếng.
Dường như lã lão đầu cũng không cách nào tiếp nhận được áp lực đến từ phong ấn nữa.
Quỳ rạp trên mặt đất.
Ngay cả hình ảnh cùng với bóng đen ở chung quanh cũng cùng tiêu tan.
Lão Trương trong mắt bạch quang cũng từ từ thu lại.
Sau đó.
Lão Trương chỉ cảm thấy một trận quay cuồng trời đất, phải đưa tay vịn vào vách tường mới không ngã xuống.
Dù sao thì tố chất thân thể của anh ấy so với ông chủ Châu thì kém hơn nhiều, bị Vượng Tài ở bên ngoài lâu thêm một chút cũng đã chịu không nổi rồi.
Lão đầu không chơi được người khác, mà đã chơi bản thân gục trước rồi.
Đây coi như là trận chiến đấu thoải mái nhất mà ông chủ Châu từng trải qua.
Người từng đích thân trải qua chuyện cầm ánh trăng sáng đập vào điện Diêm Vương, cho dù có nhìn thêm những hình ảnh khác, có khủng bố đến đâu đè nén đến đâu thì cũng đã có sức đề kháng rồi.
- Cà phê!
Châu Trạch giơ một ngón tay lên chỉ về phía của lão đầu.
Trên ý nghĩa bình thường mà nói, “Cà phê” cùng “Báo chí” tương ứng với thế sự xoay vần, thứ trước là lấy sát khí ngưng tụ ra dây xích tiến hành trói buộc, mà thứ sau chính là rút sát khí ra và đánh ra ngoài.
Cho nên ông chủ Châu còn rất hài lòng đối với tên chữ mà bản thân đã đặt, bởi vì rất hình tượng, cà phê ấy, làm cho bạn phải lắng lại, phải chờ đợi mới có thể từ từ thưởng thức.
Còn báo chí thì chỉ cần cuộn báo chí lại, đập người ta nha.
Về phần ý kiến của Doanh câu đối với chuyện này, ông chủ Châu vẫn luôn là không thèm quan tâm, cũng cảm thấy anh ấy là ví dụ điển hình của miệng ngại nhưng cơ thể rất thật thà.
Lão đầu cùng lão thái bà, đều bị bó thành bánh chưng, hoàn thành phong ấn.
- Lão Trương, mang đi.
Châu Trạch làm ra một thủ thế rời đi với lão Trương.
Lão Trương ở bên cạnh hít thở sâu một hồi, rốt cuộc cũng từ từ khôi phục được một ít sức lực, mặc dù dưới phần eo còn có chút như muốn nhũn ra, nhưng vẫn đi tới, khiêng lấy cả lão đầu và lão thái bà lên trên vai của mình.
Thật ra thì hai người đều không nặng, cho nên không tính là quá khó khăn.
Ông chủ Châu đẩy mở cửa phòng khách, đi ra ngoài.
Lão đạo đã chờ ở ngay ngoài cửa rồi, trong tay cầm một cái túi nylon, bên trong thật sự đựng đồ uống ướp lạnh.
Nhìn thấy Châu Trạch đi ra, trên mặt lão đạo lập tức treo lên nụ cười ân cần mà chạy tới.
- Đến đây, ông chủ, uống nước đi.
- Nào, lão Trương, há miệng nào, tôi cho anh uống nước.
- Này này, này này, chậm một chút, đừng sặc, đừng sặc.
- Phốc!

Lúc trở về viện bảo tàng tượng sáp, đã là chạng vạng tối.
Thiếu niên bấm đồng hồ đeo tay đứng ngồi không yên, cậu ta hoàn dương có thời gian hạn chế, dù sao vị mà cậu ta phục vụ cũng không tầm thường.
Ở xung quanh lãnh đạo không có chuyện nhỏ, nếu như trì hoãn chuyện chà lưng của Đế Thính, ngàn vạn vong hồn bên trong địa ngục đều sẽ không đồng ý.
Cậu ta phải đi, tiệm sách bên này còn tình nguyện để cho cậu ta đi.
Dù sao.
Ngoại trừ một thân công phu chà lưng.
Cậu ta cũng không làm phân bón được.
Nhưng cậu ta vẫn bấm thời gian chờ đợi, muốn nhìn thấy phân bón được bón xuống rồi mới đi.
Lần này trở lại sau khi hoàn dương, muốn đợi cơ hội lần sau, thật không biết phải chờ đến bao lâu, cậu ta không muốn bỏ qua chút nào.
Lão Trương dừng xe lại, thiếu niên đã chờ không kịp mà chạy tới mở cửa xe ra, giành trước một bước ôm lão đầu và lão thái bà xuống.
Dù sao cũng là phán quan, bất kể làm như thế nào cho dù có là đi cửa sau đi chăng nữa, nhưng chút sức lực thì vẫn phải có.
Chờ Châu Trạch xuống xe, châm một điếu thuốc, lúc đi vào viện bảo tàng tượng sáp, phát hiện thậm chí ngay cả cái hố cũng đều đã đào xong rồi.
Sau đó, chuyện chuyên môn thì giao cho người chuyện nghiệp làm, ông chủ Châu cũng lười tham gia vào trận náo nhiệt này, thật ra thì, vốn dĩ thì anh cũng muốn đi xem, nhưng sau khi nhìn thấy cô gái da đen oanh oanh liệt liệt không biết lấy từ đâu ra hai thùng phân người.
Ông chủ Châu có bệnh sạch sẽ mức độ nặng lựa chọn lui bước.
Đi ra khỏi viện bảo tàng tượng sáp, ngồi ở trên bậc thang, duỗi người, hít một hơi không khí tươi mới, đột nhiên cảm thấy cuộc sống vẫn còn tốt đẹp như vậy.
Về phần rót cuộc thân phận lão đầu và lão thái bà là gì, cụ thể đến từ nơi nào, sẽ còn có những tiên nô khác thức tỉnh nữa hay không, Châu Trạch đều chẳng muốn đi nghiên cứu sâu hơn nữa.
Có một số việc, bạn không thể nghiên cứu kỹ lưỡng được.
Tỷ như, bỗng nhiên xuất hiện nghiêm trị.
Tỷ như, lão đạo lại phải đi gặp Đại muội tử sắp rời khỏi Thông Thành.
Tỷ như, Đại muội tử muốn lão đạo đi cùng giúp đỡ lấy lại tiền đặt cọc.
Tỷ như, bạn cũng đã là tiên rồi, mặc dù thêm một chứ nô, nhưng cũng có một tiền tố là “tiên” không phải sao, sao bạn lại không thể hào phóng hơn một chút, sao lại phải vì số tiền một ngàn đồng này mà đi gây sự với lão đạo chứ.
Tỷ như, đột nhiên luật sư An lại gọi điện thoại cho anh nói cần tiên nhân ủ thành phân bón…
Chuyện thật trùng hợp.
Trùng hợp đến mức bản thân anh cũng cảm giác mình giống như Câu Tân.
Nhất nghĩ đến đây.
Ông chủ Châu đưa tay sờ trán của mình một cái.
Vội vàng tự phỉ nhổ bản thân một cái.
Sao lại nhắc đến cái tên đó làm gì chứ.
Xui.
Qua nửa giờ.
Thiếu niên đi ra khỏi viện bảo tàng tượng sáp.
Mặt mũi hồng hào, lộ ra vẻ cực kì thỏa mãn, cái loại dư âm sau khi cao trào kết thúc như thế này, dường như còn có thể khiến cậu ta tiếp tục nhớ mãi.
- Trồng xuống rồi sao? - Châu Trạch hỏi.
- Hoàn thành rồi!
Thiếu niên nắm chặt nắm tay huơ huơ.
- Tôi rất ngạc nhiên, các người làm ruộng còn phải dùng phân sao?
- Đó là Luân Hồi Chi Khí của ngũ cốc, làm phần dẫn cho phân bón, đầu tiên là dùng tay tiến hành khuấy, sau đó…
Bạn cần đăng nhập để bình luận