Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1337: Đây là chó nhà tôi! (1)

Giống như chuyện khi Doanh câu chờ của Phật mở rộng lúc trước, dần dần thành Phật thật sự vậy.
Đối với một vài người mà bản thân cảm thấy hứng thú hoặc là có một chút tư cách cùng khả năng có thể nói chuyện ngang hàng với mình.
Doanh câu luôn tràn đầy mong đợi, cũng tình nguyện bỏ ra thêm một chút kiên nhẫn vì chuyện này.
Bởi vì, lang vương cô độc.
Chỉ tiếc.
Loại đối mắt như thế này.
Cũng không kéo dài được quá lâu.
Nhìn một bức họa, nếu như đó chẳng qua chỉ là một món hàng giả, thật ra thì thật sự không còn quá nhiều hứng thú đi nghiên cứu hay cảm nhận gì đó, cho dù là giống nhau như đúc, nhưng cũng thiếu đi chút cảm giác không khí kia.
- Lui… ra…
Châu Trạch giơ tay lên.
Hang động bắt đầu sụp đổ.
Thứ cùng sụp đổ.
Còn có cơ thể của người đàn ông mặc trường bào mão tím ở bên trong.
- Grào!
Một con Hầu Tử toàn thân màu đen vọt ra từ bên trong cơ thể người đó.
Nó thở dồn dập.
Nó điên cuồng.
Nó tức giận.
Thật ra thì.
Lúc trước, Doanh câu xé bỏ hết tất cả mọi lớp ngụy trang này.
Coi như là đã tạo thành một loại tổn thương kinh khủng đối với Hầu Tử, không phải là tổn thương trên thực chất, mà là tổn thương tới từ nhận thức trong lòng.
Từ rất lâu rất lâu trước đây.
Hầu Tử vẫn đang nằm mơ một giấc mộng.
Nó còn sống.
Chắc chắn là Phủ Quân cũng còn sống.
Sau khi Đệ nhất Phủ Quân tạ thế.
Nó đi theo Đệ nhất cùng đi vào mộ huyệt.
Trở thành một “người canh giữ mộ”.
Trong suốt những ngày tháng dài đằng đẵng ở nơi này, Hầu Tử dần dần bắt đầu cho là, Đệ nhất vẫn chưa chết, chẳng qua là đang ngủ say mà thôi.
Thần nói, phải có ánh sáng, vì vậy nên cái thế giới này mới có ánh sáng.
Sau khi vị trí của bạn đã đạt đến một độ cao nhất định, cho dù là ở dương gian, bạn cũng có thể hô phong hoán vũ, đổi trắng thay đen, chứ đừng nhắc tới vị Tử Kim Thần Hầu này – Hầu Tử mà năm đó có thể được Đệ nhất nhìn trúng và lựa chọn mang theo bên người.
Khi nó cảm thấy Đệ nhất còn sống.
Đệ nhất cũng sẽ “sống”.
Lúc nó cho là Đệ nhất có tàn hồn.
Thì Đệ nhất cũng có tàn hồn.
Nó cảm thấy Đệ nhất vẫn còn sống, nó cảm thấy vẫn còn một số chuyện, hẳn là Đệ nhất cần phải hoàn thành, hẳn là phải lựa chọn như vậy.
Cho nên Đệ nhất cứ vậy mà đi hoàn thành rồi, cũng cứ vậy mà lựa chọn rồi.
- Cho nên, từ đầu tới cuối, đều chỉ là do con Hầu Tử này phân liệt nhân cách?
Ông chủ Châu hỏi ở trong lòng.
Doanh câu không trả lời.
Giống như vào lúc này chẳng muốn đi trả lời cái loại vấn đề này.
Chẳng qua là, miêu tả của ông chủ Châu thật sự rất thích hợp.
Nhân cách phân liệt.
Khác biệt là, người bình thường phân liệt nhân cách, nhiều lắm là đột nhiên thay đổi tính cách một chút, dùng nhân cách khác đi lầm bầm lầu bầu gì đó, nhưng vị này, là thật sự phân tách được thực chất.
Hầu Tử đi ra từ bên trong hang động sụp đổ.
Nó đã sống qua vô số năm tháng.
Lúc trước, khi ông chủ Châu cùng luật sư An nấu rượu đã bàn về Hầu Tử.
Luật sư An đã từng nhận xét hết toàn bộ Hầu Tử bên người Phủ Quân các đời một lần.
Tử Kim Thần Hầu của Đệ nhất, đặc điểm lớn nhất, chính là “Bất Tử Bất Diệt”.
Đương nhiên, đây là một loại cách nói khuếch đại, trên thực tế, chỉ là nhục thân của Tử Kim Thần Hầu cường hãn đến mức độ khiến người ta gần như tuyệt vọng mà thôi.
Có lẽ, đây cũng là nguyên nhân mà con Hầu Tử này có thể sống được lâu đến như vậy đi.
Nhưng dường như trời cao thật sự có một loại khả năng nắm giữ số mệnh trong tay và điều chỉnh mọi thứ.
Doanh câu – người vẫn luôn tồn tại từ Thượng cổ cho tới nay, lại chỉ có thể che giấu bản thân từ từ khôi phục.
Hạn Bạt – cũng được tính là công chúa lúc trước, hiện tại, thậm chí còn sống đến mức thảm hơn cả Doanh câu.
Giải Trãi – vẫn luôn ngủ say vân vân các thứ.
Bạn có thể sống rất lâu.
Nhưng bạn tuyệt đối không thể nào sống cực kì tốt được.
Giống như con Hầu Tử có thể sống được rất lâu này.
Gắng gượng để cho bản thân sống đến mức trở thành một con khỉ mắc bệnh tinh thần.
Sau khi Hầu Tử đến gần.
Bạn có thể nhìn thấy càng rõ ràng hơn.
Vị trí đầu của Hầu Tử.
Có một lỗ thủng to.
Thậm chí, bạn còn có thể nhìn thấy được một ít tổ chức não bộ đang nhúc nhích ở trong đầu.
Đã từng là Tử Kim Thần Hầu, bởi vì một lần trọng thương, dẫn đến việc lông của bản thân biến thành màu đen, nhưng năm đó, khi nó đi theo Đệ nhất cùng nhau chinh phạt địa ngục, thương tích lúc đó, hoàn toàn không chỉ như thế.
- Phủ Quân… không chết.
Hầu Tử đè nén giọng nói của mình.
Dùng một loại giọng điệu không cho phép nghi ngờ mà nhìn chằm chằm vào Châu Trạch, cũng là đang canh chừng Doanh câu.
Doanh câu đưa tay.
Chỉ về phía trước.
Xung quanh Hầu Tử xuất hiện từng luồng hào quang màu tím.
Tạo thành lớp phòng ngự cực kì khủng bố.
Nhưng ở trước mặt ngón tay của Doanh câu.
Lại giống như giấy dán tường, bị xé rách trong chớp mắt.
- Phốc!
Doanh câu bắt được cổ của Hầu Tử.
Nâng lên.
Hơn nữa còn giống như là đang phơi quần áo vậy.
Giũ giũ.
Nhân tiện lại cân đo sức nặng.
Cảm giác.
Có chút nhẹ.
- Phủ Quân... Không chết...
Hầu Tử lặp đi lặp lại, hình như chỉ có những lời này mà thôi.
Nó không công kích lại, cũng không biết là đã nhận thức rõ chênh lệch cấp độ giữa bản thân với Doanh câu, buông tha công kích, hay là bởi vì nguyên nhân nào khác.
Từ trong mắt Doanh câu.
Nó nhìn thấy một bộ thân thể bị tàn phá đến tả tơi, một linh hồn khắp nơi đều là lỗ thủng.
Thời gian trôi qua, có thể mang đi hết phần lớn nhân kiệt của một thời đại.
Những người có thể vượt qua thời đại tiếp tục sống sót, thật ra chỉ là lông phượng sừng lân mà thôi.
Hầu Tử này sống cho tới nay.
Thật ra thì tất cả mọi người đều đã chết.
Nếu không phải nó vẫn luôn đợi ở bên trong cổ mộ, tương đương với một loại trạng thái ngủ đông.
Nếu không, cho dù nó là Tử Kim Thần Hầu.
Cũng không thể nào sống được lâu đến như vậy.
Một tay Doanh câu bắt lấy Hầu Tử.
Tay còn lại xé rách hư vô ở nơi này.
Sau một khắc.
Trở về thực tại.
Lão đạo hôn mê nằm ở trên mặt đất.
Trong tay Châu Trạch cầm người giấy kia, trên sân thượng ở cách đó không xa, có một con Hầu tử bẩn đang đưa tay bắt lấy cổ của mình, biểu cảm cực kỳ thống khổ.
- Tôi... Không chết…
Bạn cần đăng nhập để bình luận