Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 628: Thịnh thế Bạch Liên (2)

Dựa theo cách nói của luật sư An lần trước.
Phương thức ra vào địa ngục mau lẹ nhất chính là đi tới đường hoàng tuyền, sau đó chủ động đi lên phía trước, rời khỏi địa ngục, hoàn dương.
Mà hiện tại, dường như bọn họ đã thâm nhập rất sâu, ngay cả đường hoàng tuyền cũng không nhìn thấy, hiển nhiên, muốn tự mình chạy về, độ khó cũng rất lớn.
Cũng may.
Lần này đám người mình không phải người nhập cư trái phép, có điểm giống với phía chính phủ tổ chức đoàn xây dựng.
Trong quá trình rơi xuống đất.
Châu Trạch nhìn thấy phía dưới đằng trước.
Là một tòa nhà tan hoang.
Tiền thân hẳn là một cung điện quy mô to lớn, hiện tại đã suy bại.
Nhưng kết cấu chủ thể của cung điện vẫn được giữ vững rất khá, so với cung điện của lão ẩu và người phụ nữ mặc sườn xám Châu Trạch gặp phải lần trước, rõ ràng cung điện trước mắt hơn hơn nhiều lắm.
Hưng vong xen kẽ.
Thường thường mới có thể tạo ra được di tích.
Nam triều 480 chùa, trong bao nhiêu lầu thai yên vũ.
Nói.
Cũng chính là ý kia.
Địa ngục mấy ngàn năm nay, thật ra số lần đại cách cục biến hóa không tính là quá nhiều, nhưng việc thay đổi thế nhưng như bạn hát xong đến tôi lên đài lại không thiếu, mà nó cũng tạo ra rất nhiều cổ tích trong địa ngục.
Cộng thêm địa ngục vốn lớn.
Nhưng không cần khai phá thương nghiệp gì.
Tuy rằng âm ty đã có xu thế muốn lung lay sắp đổ, nhưng không thiếu tiền đến mức cần bán đất.
Cũng bởi vậy.
Công tác bảo vệ văn vật của địa ngục có thể nói là làm không tệ.
Rơi xuống đất.
Đại khái bốn mươi, năm mươi người.
Mọi người mới vừa đứng thẳng.
Trên đỉnh đầu.
Lại có mấy đóa Bạch Liên phiêu đãng mà đến.
Châu Trạch phát hiện, cảm xúc của đám quỷ sai chung quanh có vẻ khẩn trương hơn.
Có lẽ.
Lúc trước bọn họ nhận định đối thủ cạnh tranh của mình chỉ có những người chung quanh.
Cũng bởi vậy.
Sau khi phát hiện thì ra còn có nhiều đối thủ cạnh tranh như vậy.
Áp lực lập tức trở nên lớn hơn hẳn.
Người nhiều cháo ít, sư nhiều nến ít.
Ha ha.
Châu Trạch lại không quan tâm lắm.
Đối với anh.
Càng nhiều người lại càng tiện cho anh kéo dài công việc mò cá.
Mấy đóa liên hoa xuống tới.
Số lượng quỷ sai ở đây trực tiếp tăng lên tới 300 người!
Ba trăm quỷ sai.
Chậc chậc.
Trong đám quỷ sai đứng ở nơi này.
Ông chủ Châu cũng có chút không kịp nhìn.
Kể cả tên tuần kiểm áo lam và vài tên dẫn đội khác cũng im lìm không một tiếng động, không ai dám đi lên giao lưu với bọn họ, bọn họ cũng bày ra một bộ người sống chớ gần.
300 người đứng chung một chỗ, không có bất kỳ người nào châu đầu ghé tai, cũng không người nào ngu dốt đến mức lên tiếng hỏi vì sao hoạt động còn chưa bắt đầu.
Tất cả mọi người đứng im, vô cùng quy củ.
Lòng ông chủ Châu hơi không yên, nhưng cũng không đến mức chơi đùa cử động thất thường gì.
Xem ra.
Tất cả mọi người đều đang đợi vị Phán Quan đại nhân kia xuất hiện.
Nhưng nhân vật lớn vì chú ý thân phận.
Khẳng định phải đợi tới lúc cuối cùng mới sẽ xuất hiện.
Nếu không, bọn họ sẽ cảm thấy mình hạ giá.
Dưới chân.
Bọn họ đang giẫm lên thảm thực vật màu đen.
Màu đen.
Là màu sắc chủ điệu của địa ngục.
Thực vật nơi này, mặt đất nơi này, phần lớn đều có màu sắc như vậy.
Châu Trạch cúi đầu, lặng lẽ nhìn.
Đúng vậy.
Giờ này khắc này.
Trong lúc những người khác đang khẩn trương cẩn thận chờ đợi Phán Quan đại nhân phủ xuống.
Ông chủ Châu còn có thời gian nhàn hạ thoải mái nghiên cứu quan sát thảm thực vật địa ngục một chút.
Cái đồ chơi nhỏ này.
Hình như là rau cải trắng.
Nhưng rau cải trắng màu đen...
Có thể trắng một chút không?
Không biết vì sao.
Bỗng nhiên Châu Trạch nghĩ tới câu này.
- Ông chủ, nơi đó có một người.
Lão Trương nhỏ giọng nhắc nhở.
Châu Trạch ngẩng đầu.
Phát hiện không ít quỷ sai chung quanh đều đưa mắt nhìn về nơi ấy.
Đúng vậy.
Trên sườn núi xa xa.
Có một người.
Là một người con gái trắng trắng mập mập.
Dưới chân có treo chuông, trên người là một bộ quần áo hơi giống với áo choàng ngắn của Miêu nữ, chân trần, mang theo một chiếc giỏ, đang đi tới đi lui ở cách đó không xa.
Hơi...
Quen mắt.
Châu Trạch nhíu nhíu mày.
Phụ cận có không ít quỷ sai cũng rất là tò mò.
Tại nơi này, trong tràng diện nghiêm túc như vậy.
Bỗng nhiên xuất hiện một "cô gái nhỏ Giản Mạch Tuệ, đi chân trần trên bờ ruộng".
Luôn khiến người ta cảm thấy là lạ.
- Ai ya!
Bỗng nhiên người con gái kêu lớn một tiếng.
Một tay chỉ vào đám quỷ sai Châu Trạch, một tay chống nạnh.
Trực tiếp mở miệng mắng to:
- Đám khốn kiếp các người, đứng đâu không đứng lại đứng chỗ này!
- Đồ ăn bà đây trồng.
- Đều bị các người giẫm hư hết rồi.
- Các người đám thiếu đạo đức, không có đạo đức này!
Lúc trước cách đoàn người quá xa, thấy không phải quá rõ.
Nhưng đợi khi tiếng mắng vang lên.
Châu Trạch mới xác định cô gái này là ai:
Thúy Hoa nhi.
Trên dưa chua!
Thúy Hoa đứng ở chỗ kia chửi ầm lên.
Tiếng mắng rất thân thuộc.
Đủ loại lời nói cợt nhả càng không ngừng xuất hiện.
Nếu đặt ở nông thôn, bạn chạy tới vườn rau nha người ta giẫm đạp lung tung, nhất định người ta cũng sẽ chửi bạn như vậy.
Thật ra nếu nói tới tổn thất thì cũng chẳng tổn thất gì nhiều, mấu chốt là, lãng phí đồ vật một cách không cần thiết mới là nguyên nhân khiến người khác giận dữ nhất.
Đám quỷ sai ở đây.
Đừng nhìn hiện tại bọn họ dịu ngoan vô cùng, nhưng trên nơi ấy, bọn họ đều diễn vai "trời cao Hoàng Đế xa", vừa xuống chỗ này, bị một nha đầu xa lạ giáo huấn như cháu trai, đương nhiên phải nổi giận.
Nhưng mấy tuần kiểm đại nhân đứng ở trước mặt nhất.
Lại nguyên một đám tĩnh tâm ngưng thần.
Phảng phất như hoàn toàn không nghe thấy.
Đứng ngoài cuộc.
Gắng chịu nhục.
Không biết.
Còn tưởng rằng quan viên cơ sở của âm ty thật sự cúi đầu cam chịu làm thanh niên sức trâu.
Châu Trạch hơi nghiêng người sang.
Thúy Hoa có một mảnh ruộng ở nơi này, được trồng dưa chua.
Chỉ có thể nói là vừa vặn.
Chẳng qua, vào lúc này, tốt nhất là đừng để cô gái kia nhìn thấy mình.
Nếu không lấy chỉ số thông minh của cô ta.
Đoán chừng cô ta sẽ trực tiếp gọi ra:
- Tên khốn nạn dám đâm tôi, sao anh lại ở đây!
Cũng may.
Nhiều người ở đây như vậy.
Thúy Hoa lại đang mắng tới hứng khởi.
Ngược lại không phát hiện Châu Trạch trong đám người.
- Lão nương khổ tám đời mới đụng phải đám tai tinh các ngươi!
Miệng cũng khô.
Hơi thở cũng trở nên hổn hển.
Mắng hơi mệt mỏi.
Thúy Hoa nhi dẫn theo giỏ lắc lư mà bước thẳng đi.
Cô ta còn phải trở về làm mì dưa cải cho Tứ gia.
Cũng không thể nán lại chỗ này quá lâu.
Ngộ nhỡ Tứ gia đói bụng.
Tội kia sẽ to lắm.
Chờ Thúy Hoa đi xa rồi.
Châu Trạch nhìn thấy vai của mấy tuần kiểm đứng phía trước nhất đều tập thể buông lỏng.
Một bộ thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Xem ra.
Luật sư An nói không sai.
Tuần kiểm và tuần kiểm.
Không phải tất cả đều giống nhau.
Được xem là người đàn ông có thể âm được luật sư An —— Phùng Tứ.
Hiển nhiên ở địa ngục, anh ta lăn lộn cứ phải gọi là phong sinh thủy khởi.
Ngay cả thiếp thân nha hoàn dưới tay anh ta.
Cũng có thể chỉ tay vào mũi một đám tuần kiểm điên cuồng mắng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận