Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 939: Ngoan, tới đây! (2)

Nhưng cánh tay còn lại của anh ta lại một lần rồi lại chỉ về phương hướng của tâm trận một lần nữa.
Hắc Miêu khiếp đảm.
Nó muốn chạy.
Chưa nói tới chuyện nó trung thành với Châu Trạch được bao nhiêu, nhưng nó rất thông minh, bởi vì nó biết rõ, bản thân đã làm cho nhân vật khủng bố trước mắt này phát bực rồi, mới vừa rồi, kẻ làm trận pháp giả đối phó người của anh ta chính là nó.
Cho nên.
Nó chạy hay không chạy.
Nhận thua hay không nhận thua.
Thật ra thì đều không có gì khác nhau.
Thân là Yêu Thú, thật ra thì nó có thể hiểu được cái loại tức giận khi thú loại chân chính cảm nhận được uy nghiêm của chính mình bị xúc phạm kia.
Có lúc, so với con người, thật sự không giống nhau.
- Meow!
Trong tiếng kêu của Hắc Miêu lộ ra một vẻ điên cuồng.
Ánh sáng màu đỏ lại ép về phía Giải Trãi một lần nữa.
Mặc dù thân thể của Giải Trãi vẫn luôn lay động, nhưng trong một thước xung quanh anh ta, từng đường vân pháp luật đang không ngừng xuôi ngược chớp lóe, ngăn cản toàn bộ ánh sáng màu đỏ này.
Anh ta đi từng bước từng bước về phía vị trí tâm trận.
Đi về phía con Hắc Miêu đang kêu đến khàn cả giọng kia.
Uy nghiêm của pháp thú, đủ để cho phần lớn Yêu Thú sợ hãi, cho dù là vị Hải Thần đại nhân kia, cũng không dám càn rỡ ở trước mặt pháp thú, không nói thực lực, chỉ luận bối phận, cũng thực sự kém đến quá xa rồi.
Mọi người trong tiệm sách cùng đi đến một bên của trận pháp.
Mọi người vừa chú ý đến ông chủ, người dường như đã bị đánh đến hoàn toàn tàn phế, đang nằm im không nhúc nhích ở bên kia.
Vừa lưu ý tình huống bên trong trận pháp.
Một khi trận pháp tan vỡ.
Chính là thời điểm mọi người cùng nhau tiến lên liều mạng.
Rất đáng tiếc là.
Tiệm sách bởi vì chuyện của lão đầu trước đó, trên người mọi người đều mang thương tích, nếu như mọi người đều là thời kỳ toàn thịnh, nói không chừng thật sự có xác suất rất lớn sẽ dập tắt được tia tinh hồn của Giải Trãi đã bị tổn thương nguyên khí nặng nề này rồi.
Nhưng bây giờ có những thứ này cũng đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Chẳng qua là.
Bước chân của Giải Trãi chợt ngừng lại.
Anh ta cau mày.
Màu sắc ở trong mắt, từ màu đỏ, bắt đầu nhạt dần đến rõ ràng, nhưng rất nhanh màu đỏ lại bị bao trùm.
- Cho tới bây giờ, anh còn dám càn rỡ trước mặt tôi!
Giải Trãi mở miệng nói.
Đây là đang lầm bầm lầu bầu tiêu chuẩn.
Bởi vì anh ta đang nói với chủ nhân của bộ thân thể này của mình.
Nhưng phản kháng của lão Trương cũng không chấm dứt.
Vẫn còn tiếp tục.
Giải Trãi vừa mới giải quyết Châu Trạch.
Hao phí lượng lớn nguyên khí.
Lại bị cái trận pháp màu đỏ này áp chế.
Đồng thời sát bút còn đang không ngừng gây sự.
Liên tiếp suy yếu.
Rốt cuộc Lão Trương cũng đã tìm được cơ hội có thể ngẩng đầu lên một chút.
Dù sao lúc trước lúc mới bắt đầu.
Thật ra , lão Trương từ lúc ở trong gương đã được Châu Trạch gọi tỉnh dậy một lần.
- Tôi coi trọng anh là cảnh sát tốt, cho nên mới như vậy, nhưng anh lại...
Giọng nói của Giải Trãi nghẹn lại.
Vào lúc này tay chân của anh ta cũng có chút không nghe lệnh.
- Anh cho là… anh cho rằng là, anh nghĩ rằng tôi thật sự không dám tiêu diệt anh?
Trong cổ họng Giải Trãi phát ra từng tiếng gầm nhẹ.
Vốn dĩ anh ta định đi bắt Hắc Miêu.
Ngược lại, lại đặt chính mình vào vị trí Thiên Linh Cái.
Tay anh ta, bắt đầu từ từ bị lôi ra ngoài.
Một hồn phách màu đen bị rút ra hơn nửa.
Có thể thấy rõ ràng là mặt của lão Trương.
Lão Trương đang không ngừng vặn vẹo và giãy giụa.
Lộ ra vẻ vô cùng thống khổ.
Nhưng lão Trương cũng không hề từ bỏ.
Bởi vì anh ấy rõ ràng.
Một khi anh ấy cũng buông tha.
Đối với tiệm sách nhà mình cùng với mọi người bên trong tiệm sách mà nói.
Có ý nghĩa như thế nào.
Giải Trãi lại do dự.
Vào lúc này anh ta có thể trực tiếp làm tê liệt hồn phách của lão Trương.
Giống như là đối đãi với một tấm khăn giấy bẩn đã từng bị sử dụng, sau khi vo lại thành một nắm trực tiếp vứt vào trong thùng rác, nhìn cũng sẽ không tiếp tục liếc mắt nhìn nữa.
Nhưng vào lúc này.
Anh ta do dự.
Anh ta không biết được tại sao bản thân lại do dự.
Ở trong đầu anh ta, dường như lại hiện ra những hình ảnh bên trong giấc mộng kia của Trương.
Không khí mà anh ta quen thuộc lại xa lạ đó.
Thời gian dừng lại ngắn ngủi.
Giải Trãi không tiếp tục làm tê liệt hồn phách của lão Trương.
Mà trong lòng bàn tay lại xuất hiện từng đường vân pháp luật, đồng thời phong ấn linh hồn của lão Trương, lần nữa nhét trở về bên trong Thiên Linh Cái của mình.
Làm xong những chuyện này.
Giải Trãi đột nhiên cảm giác có chút mất hết hứng thú rồi.
Anh ta muốn giải quyết đám gia hỏa dĩ hạ phạm thượng trong tiệm sách này xong sớm một chút.
Sau đó đi tiếp tục giấc ngủ say của mình.
Chẳng qua là.
Khi tay của anh ta đưa vào trong mắt trận một lần nữa.
Lúc vừa định phá hỏng trận pháp này.
Ở vị trí mà anh ta mới vừa đứng.
Truyền đến từng âm thanh “Răng rắc răng rắc”.
Giải Trãi nghiêng đầu qua.
Nhìn về phía sau lưng.
Anh ta nhìn thấy Châu Trạch, người vốn nên không còn một chút hơi thở nào nữa, bỗng nhiên từ từ đứng lên, vị trí khớp xương lại liền lại một lần nữa.
Mặc dù sai khớp nghiêm trọng, bị tổn thương cũng rất lớn.
Nhưng Châu Trạch vẫn đứng lên một lần nữa.
Chân và tay đều có chút vặn vẹo.
Lại đang không ngừng lần lượt chỉnh xương khôi phục lần nữa.
- Rắc rắc.
Tay run lên một cái.
- Rắc rắc.
Chân động một cái.
- Rắc rắc.
Cổ xoay một chút.
Giống một người đang nhảy điệu múa cơ khó nhất, (múa cơ – mechanical dance – 1 nhánh của hiphop)
Khoa trương nhưng đầy nhịp điệu.
Giải Trãi hơi có chút ngạc nhiên, bởi vì lần này lúc Châu Trạch đứng lên, anh ta lại cảm nhận được một loại khí tức hoàn toàn khác.
Một loại khí tức.
Khiến cho lúc này linh hồn của anh ta đều đang bắt đầu run rẩy.
Giống như ký ức kinh khủng đã phủ đầy bụi từ lâu.
Đang bị xé mở niêm phong một cách từ từ.
Một màn máu tươi đầm đề kia.
Đang từ từ bị mở ra.
Thẳng đến lúc.
Châu Trạch đứng lên.
Lại từ từ cúi người xuống.
Hướng về phía anh ta.
Bàn tay mở ra.
Vẫy vẫy.
Trong miệng phát ra:
- Táp táp… táp táp… táp táp… ngoan ngoãn… đến… đây…
Bạn cần đăng nhập để bình luận