Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1367: Mười năm (2)

Người đàn ông trung niên lắc đầu một cái.
Lại như chợt nhớ ra cái gì đó.
Anh ta nghiêng đầu nhìn về phía vị trí của đống lá cây bên ngoài vòng sáng màu đen của mình.
Pin của tôi!
...
Mấy thứ như lời hứa này không thể lập lung tung được.
Sau khi lập nên.
Cho dù là không có chuyện gì, bạn vẫn sẽ luôn cảm giác trong lòng hoảng hốt.
Lúc này, luật sư An thật sự có chút hoảng hốt trong lòng.
Nhưng lại ngượng ngùng nếu không hái được bao nhiêu rau củ nấm dại mà lại cứ vậy quay về, cho nên vẫn là tiếp tục ra bên ngoài đi hái thêm.
Đáng chết.
Hình như cái ý tưởng này lại giống với mấy cái ý tưởng trong chuyện ma sáo rỗng rồi, vì mặt mũi cố ý mạo hiểm sau đó trở thành trái cam đầu tiên bị mất màu, công dụng chính là để báo hiệu cho nhân vật chính, đồng thời nhuộm đẫm bầu không khí mở đầu.
Luật sư An thật sự không hiểu, thân là người trong tiệm sách, tại sao Hứa Thanh Lãng không có chuyện làm lại còn phải đi xem chuyện ma chứ?
Bên cạnh anh đều là quỷ hết, cũng không có bao nhiêu người sống, vậy mà anh còn đi xem chuyện ma, có ích gì chứ?
Nhưng nghĩ lại lúc trước, anh ta cũng phát hiện ông chủ nhà mình cùng Oanh Oanh cũng đã hoàn thành loạt phim chủ đề cương thi của Lâm Chánh Anh một cách rất hứng thú.
A.
Bỗng nhiên luật sư An lại hiểu được Hứa Thanh Lãng.
- Cô gái nhỏ đi hái nấm, chân trần bước trên vùng đất lạnh...
Luật sư An vừa ngâm ca vừa tiếp tục hái nấm.
Ngược lại cũng không có ai.
Anh ta có thể thoải mái bung xõa.
Đại khái hái được chừng nửa giờ.
Đoán chừng cái đầu heo kia gần như là được nấu thành mỡ rồi.
Luật sư An dự định trở về lều trại, bất kể như thế nào, trước cứ tập hợp với đại quân rồi lại nói.
Chẳng qua là.
Luật sư An vừa mới xoay người.
Đột nhiên.
Ở vị trí chéo góc ở trước mặt.
Lần luồng hào quang màu vàng bốc lên.
Cháy rừng sao?
Đây là ý nghĩa đầu tiên của luật sư An.
Nhưng ngay sau đó, lại có một loại không khí trong lành tinh khiết lan tỏa khắp nơi.
Khiến cho luật sư An chợt tỉnh ngộ lại.
Đệt.
Đây là nghiệp hỏa!
Dạo này luật sư An rất quen thuộc với thứ đồ chơi này, lúc Canh Thần thiết kế cơ quân luôn thích dùng nghiệp hỏa, lúc trước hai người bọn họ còn từng lên kế hoạch giết chết hai thành viên của đội chấp pháp ở Dương Châu nữa đấy.
Thứ đồ chơi này dùng cực kì tốt, nhất là đối với quỷ hồn mà nói, nói đơn giản chính là một vũ khí diệt quỷ cực kì sắc bén!
Chẳng qua là, nghiệp hỏa do Canh Thần tạo ra lúc trước, so sánh với cảnh tượng hoành tráng ở trước mắt này, giống như là chênh lệch giữa và pháo kép với “người yêu nước”* vậy.
(*pháo kép: pháo nổ hai tiếng – đã được xem là lợi hai, “người yêu nước”: tên lửa phòng không MIM – 104, tên lửa phòng không Patriot có hệ thống “truy đuổi – tiêu diệt”)
- Con mẹ nó, thật sự là bị lão Hứa nói trúng rồi.
Luật sư An dành thời gian bọc đám nấm lại.
Anh ta mới lười chạy đến chỗ ánh lửa bên kia để kiểm tra tình hình đấy, lòng hiếu kỳ quá mạnh cũng là một đặc điểm cực kì rõ rệt cho cái chết sáo rỗng trong đoạn mở đầu truyện ma đấy.
Luật sư An không muốn làm vai quần chúng, cho nên anh ta không thèm quan tâm!
Trực tiếp chạy về nơi trú quân!
Nhưng mà.
Chạy được một lúc.
Luật sư An lại không thể không dừng bước.
Anh ta phát hiện bản thân vẫn đang chạy lòng vòng ở một chỗ.
Đây không phải là quỷ đánh tường gì đó, cũng không phải là có ai đó đang ra tay với anh ta, mà là bởi vì luồng nghiệp hỏa kinh khủng kia, sau khi thiêu đốt, khiến cho rất nhiều thứ ở nơi này bị bóp méo, tỷ như… giác quan của con người.
Giống như là khi ngọn lửa thông thường bốc cháy hình thành hơi nóng có thể khiến cho thị giác của người ta sinh ra cảm giác khúc xạ vậy như thế.
Tác dụng của nghiệp hỏa, còn kinh khủng hơn.
Luật sư An không dám tiếp tục chạy nữa, dưới tình huống này mà bản thân lại chạy loạn, rất có thể sẽ dẫn tới tình huống xấu nhất, đó chính là mơ mơ hồ hồ mà chạy về điểm bắt đầu luôn.
Anh ta dứt khoát ngồi chồm hổm xuống.
Trong ngực ôm nấm.
Cũng không dám dùng phương pháp gì khác để phá vỡ sự vặn vẹo ở nơi này, sợ sẽ thu hút sự chú ở của người khác, chẳng qua là chỉ lẳng lặng chờ đợi cho hiệu quả này tiêu tan, lấy bất biến ứng vạn biến.
Chờ đợi, chờ đợi.
Đại khái chờ năm phút đi.
Luật sư An nhắm hai mắt cảm giác một chút, tính toán cũng cảm thấy thời gian đã đủ, lúc này mới đứng dậy một lần nữa, nhìn đúng phương hướng, chuẩn bị bước đi.
Lại vào lúc này, Luật sư An nghe được tiếng “lộc cộc lộc cộc”.
Cách mình rất gần rất gần.
Giống như là tiếng của thứ gì đó gõ vào trái tim của mình.
Luật sư An không thể không thừa nhận.
Làm một con quỷ.
Anh bị dọa sợ.
Ngược lại không phải là do luật sư An nhát gan.
Đơn thuần là bởi vì hiệu quả của luồng nghiệp hỏa kinh khủng trước đó thực sự là quá tốt rồi.
Không tiếp tục nhanh chân bỏ chạy nữa.
Là phúc thì không phải là họa, là họa thì không thể tránh.
Luật sư An từ từ xoay người.
Rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Sau đó.
Luật sư An ngây ngẩn.
Anh ta nhìn thấy ở trên một gò đất nhỏ ở sau lưng mình.
Một người đàn ông trung niên với y phục trên người được phối có chút ngốc đang ngồi ở trên đó.
Trong tay cầm hai cục pin lớn đang không ngừng đụng nhau toàn.
Làm sao.
Sao lại có một loại cảm giác quen thuộc.
Hình như chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu đấy, anh có nhớ không?
Luật sư An cảm giác đầu của mình có chút đau.
Anh ta thật sự không nhớ được người đàn ông trước mắt này là ai, cảm giác quen thuộc không giải thích được, nhưng lại không có chút xíu suy luận nào.
Người đàn ông trung niên cũng phát hiện ra luật sư An, anh ta nghiêng mặt sang bên, nhìn luật sư An, khẽ cau mày, thành thật mà nói, hắn, cũng có chút kinh ngạc.
Đây chính là cái người mà vừa mới gặp lần đầu là đã muốn đưa anh ta đi chơi gái kia.
Tại sao lại đụng phải?
Thật đúng là.
Ma hồn bất tán mà.
Người đàn ông trung niên cau mày.
Đây là đem bản thân chửi chung luôn rồi?
Luật sư An không cảm giác được bất kỳ khí tức gì ở trên người của đối phương, mà cơ bản là người đó cũng giống như người bình thường.
Nhưng có người bình thường nào lại đêm hôm khuya khoắt mà chạy vào trong nơi rừng già không một bóng người như thế này để chơi cọ pin không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận