Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1644: Có phật, vượt biển tới (2)

Bàn tay nhẹ nhàng lau ở trên mặt mình.
Vết máu thêm vết máu, càng lau càng bẩn.
Áp lực của Vương tọa bạch cốt trước đó, cũng đúng là hàng thật giá thật.
Trong lúc móng tay của ông chủ Châu lại lần nữa mọc dài ra, chuẩn bị xông lên giải quyết sáu người mang mặt nạ này một lần.
Dưới núi.
Truyền đến giọng nói cuồng loạn của luật sư An,
- Ông chủ gặp nạn, nhanh đi hộ giá! ! !
Không có cách nào.
Mắt trần có thể thấy được ông chủ đang ở trên đỉnh núi.
Bạn kêu nhỏ, lỡ như ông chủ không nghe được không xúc động, vậy chẳng phải là đã uổng phí hết rồi sao?
Luật sư An hô xong, sau đó, vừa dẫn mọi người chạy lên trên đỉnh núi, vừa dùng tay làm day day cổ họng của mình, mới vừa rồi dùng sức quá mạnh, chỉ cảm giác thanh quản của mình cũng giống như sắp bị xé toạc luôn rồi.
Nhìn thấy thủ hạ của mình đến.
Ông chủ Châu cũng lười ra vẻ thêm rồi để bản thân thiệt thòi.
Rốt cuộc cũng là nhân viên dưới tay mình, mặc dù nói anh chưa từng phát tiền lương, nhưng ông chủ nghỉ ngơi nhân viên liều mạng, cũng không phải là một loại chuyện hiển nhiên sao?
Châu Trạch ngồi trên mặt đất.
Cúi đầu.
Thở hổn hển.
Lại vào lúc này.
Một cái bóng đen không được trọn vẹn lồm cồm bò đến trước mặt của Châu Trạch.
Cơ thể của bóng đen đã tan rã hơn phân nửa, miễn cưỡng duy trì được một phần cuối cùng chưa tán biến mà thôi.
Kẻ đó giống như một con dòi vậy.
Lúc nhúc, lúc nhúc, lúc nhúc.
Sau khi đến trước chân của anh.
Bóng đen nghiêng mặt sang bên.
Gương mặt của người khổng lồ kia đã bằng phẳng rồi, thế nhưng hai con ngươi to như hạt đầu kia, thế nhưng đang ra sức muốn để lộ ra một loại niềm tin vô cùng kiên định.
Đồng thời.
Có lẽ anh ta cũng nhận ra được, có thể biểu cảm và động tác của mình rất khó thể hiện được một cách hoàn mỹ thứ mà mình muốn thể hiển.
Dùng hết một chút sức lực cuối cùng khó khăn mở miệng nói:
- Bảo vệ… ông chủ

- Ông chủ, cần băng bó một chút không?
Oanh Oanh ngồi xổm ở ven hồ nói.
Ông chủ nhà mình đang tắm ở trong hồ nước trước mặt cô ấy.
Châu Trạch lắc đầu một cái, tỏ ý bản thân không cần.
Mặc dù trước đó, trên người anh nhìn qua có vẻ như vết máu loang lổ, nhưng trên thực tế, cũng không có vết thương có tính thực chất gì.
Vào lúc này, sắc trời đã tối, chạy suốt đêm trở về khách sạn trong thành phố để tắm thì quá phiền phức, một thân đầy vết máu dựa vào ghế, lắc lư cả đêm để trở về, nghĩ một chút thôi cũng thấy đây là một chuyện khiến người ta khó mà chịu được.
Hơn nữa, chuyện ở bên trong kết giới, vẫn còn đang ở bước kết thúc.
Cho nên, chỉ có thể mượn hồ nước này trước để cho bản thân hơi thoải mái một chút.
Bước ra khỏi hồ nước, trên người thoải mái hơn rất nhiều, Oanh Oanh đã lấy quần áo ra, để Châu Trạch thay.
Đừng nói là áo khoác ngoài, ngay cả đồ lót cũng đều được chuẩn bị.
Dù sao, với cách thức đi ra ngoài là đánh nhau của ông chủ trước đó, thường xuyên phá hỏng quần áo của bản thân, chắc chắn phải chuẩn bị sẵn.
Đổi quần áo xong, Châu Trạch đi tới bên cạnh xe, phía sau xe, Vương tọa bạch cốt được đặt ở đó, bên trên còn được phủ một tầng giấy thấm dầu.
Chuyến đi tới Tam Á lần này, mục đích, chính là nó.
Bàn tay Châu Trạch cách giấy thấm dầu nhẹ nhàng vuốt ve Vương tọa, ở trên người ông chủ Châu, bạn lại không thể nhìn thấy sự tưởng niệm với quyền lực gì đó, ngược lại là cảm giác phấn khích khi một đứa trẻ lấy được món đồ chơi mình muốn đi.
Chuyện này cũng rất dễ hiểu, tỷ như một ngày nào đó bỗng nhiên cho bạn một cơ hội, để cho bạn có thể mang long ỷ trong cung điện ngày xưa về nhà ngồi chơi một chút, đoán chừng bạn cũng sẽ vừa ngẩn ngơ vừa vui vẻ như vậy đi.
Lúc này, luật sư An đi ra từ trong khe nứt, chỉ thấy anh ta máu me khắp người, tóc tai rối bù, môi khô nứt nẻ.
Nhưng ánh mắt kiên định, từng bước vang vọng!
- Ông chủ, bên trong cơ bản đều giải quyết xong rồi, nhưng muốn kết thúc công việc thì còn phải mất một lúc nữa, nếu không thì, ông chủ anh cùng với Oanh Oanh quay trở về khách sạn trước đi.
- Oanh Oanh, chăm sóc ông chủ cẩn thận.
Châu Trạch đi tới trước mặt luật sư An, nhìn từ trên xuống dưới một phen.
Tiếng thở dốc của luật sư An, rất rõ ràng.
- Vất vả rồi.
- Làm việc vì ông chủ, không vất vả.
Liếm liếm đôi môi khô khốc, luật sư An nói rất chất phác rất chân thành.
Châu Trạch đưa tay chỉ vết máu trên người luật sư An.
Nói:
- Trước đó, trên người của tôi đều là máu của tôi chảy ra, anh cũng để lại nhiều máu như vậy?
- Báo cáo ông chủ, đây là máu của kẻ địch!
- Kẻ địch, có máu sao?
- … - Luật sư An.
Châu Trạch đưa ngón tay ra, lau một chút máu dính ở trên người của luật sư an, đưa lên mũi ngửi thử một cái.
Một loại mùi vị của tương cà chua.
- Lần sau, vẫn là nên đến Hoành Điếm mua một ít túi huyết tương về dùng một chút đi.
- Vâng. - Luật sư An gật đầu một cái.
Châu Trạch đưa tay vỗ bả vai của luật sư An một cái.
Nói:
- Thay tôi chuyển lời lại cho mọi người, vất vả rồi, còn nữa, lúc kết thúc thì cẩn thận hơn một chút, đừng để cuối cùng còn sót lại một vài con cá lọt lưới, đối với bọn họ mà nói thì chuyện này quá tàn nhẫn rồi, vẫn là nên đưa xuống dưới hết để người một nhà đoàn tụ đi.
- Ông chủ, anh vẫn luôn lương thiện như vậy.
- Ừm, tôi cũng cảm thấy như vậy.
- À, đúng rồi, ông chủ, lão Đới đó, có cần hay không?
Luật sư An làm một động tác cắt ngang.
Nói chung lại, kẻ dẫn đường, dù cho dẫn đường rất thành công, nhưng thông thường, trong triều đại mới cũng có rất khó chiếm được sự coi trọng.
Đối với những vị ở trên cao mà nói, cũng không cách nào chạy thoát được định luật lúc trước gọi người ta là bé ngọt ngào bây giờ lại gọi người ta là bà hổ cái đi.
Lão Đới này, luật sư An chẳng qua chỉ là đưa ra đề nghị của mình, vẫn là rắc rắc đơn giản nhất, ngược lại thì phía bên tiệm sách đều là người của mình, thuận tay qua sông chặt lão Đới, tin tưởng cũng sẽ không có ai có ý kiến khác.
Châu Trạch do dự một chút.
Nhưng nhớ lại hình ảnh gã sai vặt màu xanh lục kia chỉ cần phất tay một cái là đánh bay lão Đới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận