Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 886: Mặt mũi đâu? (2)

Quay đầu, Lão Đạo lại nhìn Hầu Tử, oán trách hừ lên: - Mày mau dậy nha, ngàn vạn lần không nên để cho ta người tóc bạc đưa tiễn kẻ lông vàng nha...
- Phốc xích! Oanh Oanh còn chưa đi, nghe đến đó bỗng nhiên bật cười.
- Làm sao vậy? Lão Đạo hơi nghi hoặc một chút hỏi.
- Cũng còn khá Hầu Tử không bị nhuộm lông mà giết.
- Hửm?
- Nếu không thì ông phải khóc, mày mau dậy đi, ngàn vạn lần không nên để cho ta người tóc bạc đưa kẻ lông Đỏ Cam Vàng Lục Thanh Lam Tím a…
Mặt Lão Đạo bắt đầu có một chút nghiêm túc, sau đó, không kềm được rồi,
- Ha ha ha ha ha ha!!!!
Oanh Oanh lại đi nhìn qua những người khác một lần, thành thật mà nói, đáng thương nhất vẫn là nằm đám ba người Trịnh Cường còn đang nằm ở bên trong tiệm thuốc cách vách, nhưng mặc dù bọn họ còn chưa tỉnh, nhưng tình trạng cơ thể đều gần như rất tốt đẹp, tỉnh lại chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi.
Chẳng qua là đám quỷ sai đến sau này, nói thật cũng không giúp được gì, trực tiếp bị sắp xếp.
Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, hình như là cô ấy cũng không tư cách dùng loại ý nghĩ này để nghĩ về bọn họ, bởi vì bao gồm cả bản thân ở trong đó, thực sự đối với chuyện ra sức này, dường nhưu cũng chỉ có hai người ông chủ cùng lão Hứa.
Oanh Oanh không biết Lão Đạo ở trong sự kiện kia đã đưa đến tác dụng - Trụ cột vững vàng- , Trên thực tế, ngay cả chính bản thân Lão Đạo cũng không biết được.
Sau khi tra xét một vòng, Oanh Oanh lại đi trở vào phòng ngủ, ông chủ còn dựa vào ở trên giường, xem ti vi.
Oanh Oanh bình thường xem TV không quá nhiều, cũng liền thỉnh thoảng bồi ông chủ đồng thời xem một chút, thời gian còn lại không phải là chơi game thì chính là đang đọc sách.
Hôm nay cô ấy quyết định đi tìm mấy quyển công thức nấu ăn xem một chút, luôn cảm thấy cùng nhau đi tới, chướng ngại vật lại đang lớn lên, cách mạng chưa thành công, bản thân còn cần cố gắng.
Trong ti vi, một người đàn ông đứng ở trong nhà của mình, đối mặt với một đám người cầm súng chỉa về phía mình.
Người đàn ông theo bản năng nhấc tay làm ra động tác đầu hàng, nhưng trong cơ thể anh ta dường như lại có một giọng nói vang lên: - Tại sao lại đưa tay lên?
- Đầu hàng nha!
- Tại sao lại đầu hàng, mất mặt!
Sau đó tay của người đàn ông không ngừng đưa lên buông xuống, sau đó, người đàn ông bắt đầu - Đại sát tứ phương.
Oanh Oanh cảm thấy chuyện này có chút không giải thích được, nhưng ông chủ lại xem đến nhiệt tình, không để ý dính dấp đến vết thương của mình còn nở nụ cười.
- Phim này hay không? - Oanh Oanh đi tới hỏi.
- Còn rất thú vị.
Đúng là rất có cảm giác nhập tâm.
Nhìn nhân vật chính của « Nọc độc » và vị kia ảnh hưởng lẫn nhau, rất nhanh Châu Trạch đã có thể liên tưởng đến bản thân và Tên ngu ngốc đáng yêu.
- Tôi đây tìm thời gian lại xem từ đầu thử một lần, ông chủ, cần cà phê không?
- Không cần.
Oanh Oanh lên giường, quỳ sát xuống dựa vào người Châu Trạch.
Đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng vẽ vẽ ở trên ngực Châu Trạch, vẽ thành một vòng tròn.
Hửm?
- Sao vậy? - Châu Trạch đưa tay, ôm lấy Oanh Oanh.
- Ông chủ, người ta cảm giác mình thật vô dụng nha, lần này, đều không thể giúp được gì, chỉ có thể đứng ở bên ngoài nhìn. Sau khi cái kết giới đó dựng lên, người ta không ngừng đập nó, nhưng chính là đập không vỡ, chỉ có thể mơ hồ nghe được bên trong truyền ra âm thành đánh nhau và âm thanh bùng nổ.
Rõ ràng đang ở trước mắt, rõ ràng thực sự không xa, nhưng cái gì cũng đều không giúp được, loại cảm giác bất lực này, quả thật làm cho Oanh Oanh cảm thấy rất thất lạc.
- Có một số việc là không có biện pháp, chuyện lần này có chút phức tạp.
Thật ra thì, sau khi Châu Trạch tỉnh lại cũng cẩn thận suy nghĩ một chút, cố gắng hết sức không để sót một chi tiết nào, nhưng vẫn cảm thấy rất nhiều chỗ có chút “vụ lí khán hoa” (thưởng thức hoa trong sương mù), giống như chuyện phát triển không phải là một đường thẳng, mà là một cái đồ thị, rốt cuộc là người nào ở nơi này kích thích Cầm Huyền, Châu Trạch thật sự không biết gì cả.
Loại cảm giác này, dường như rất tương tự với việc lần trước chính mình và tên ngu ngốc đáng yêu cùng đi cầu Nại Hà lúc trước, nhớ lúc trước tên ngu ngốc đáng yêu đã từng nói, có người sẽ hỗ trợ mở đường, sau đó chính mình thực sự đi ra từ cầu Nại Hà.
Mà lần này, phương thức hành động của lão đầu rõ ràng giống như đã lặng yên không tiếng động mà đẩy cả ba đường của tháp cao xuống.
Kết quả đột nhiên ông ta thay đổi phương châm, bắt đầu biểu diễn, sau đó bị hoa lệ toàn diệt, bị đánh ra một dòng đẩy.
Hơn nữa, chuyện lần này, dù lúc cuối cùng không có doanh câu tỉnh lại mà vận khí của mình lại khá hơn một chút, chưa chắc mình đã thất bại.
Do anh bị lão đầu dùng trận pháp phá sát khí, dẫn đến bản thân anh mất đi phần lớn năng lực hành động, cuối cùng không thể không dựa vào liều mạng mà không ngừng cắn nuốt máu tươi của cảnh sát Trần, hy vọng đánh cuộc một lần. Đánh cược từ sau lần ăn vào một lượng lớn thi độc trước đó, chỉ kém một chút xíu nữa là doanh câu có thể thức tỉnh.
Vừa nghĩ đến đây, Châu Trạch nhiều nhất vẫn là buồn bã, là do thao tác của chính mình có chút sơ suất, bị lão đầu bắt được cơ hội.
- Ông chủ, tôi cảm giác mình thật sự rất vô dụng, hiện tại cũng rất khó giúp được anh cái gì.
- Có cô ở bên cạnh tôi, tôi đã rất thỏa mãn rồi.
Đây là lời thật tâm, không là lừa gạt, đời này tỉnh lại không lâu, Oanh Oanh liền đi tới bên cạnh anh, có lẽ là bởi vì các loại nguyên nhân khác nhau thúc đẩy quan hệ hiện tại của hai người, nhưng không thể không nói, ở trong lòng Châu Trạch, vị trí của Oanh Oanh thực sự rất nặng rất nặng.
Người dù sao cũng phải có vài thứ quan tâm, hầu như cũng đều tìm được một vài người để quan tâm, nếu không cuộc sống với dáng vẻ như vậy, trống rỗng cùng buồn chán biết bao nhiêu.
- Lần sau, cứ như vậy đi, lúc tôi nói cô không được ra tay thì cô không nên ra tay, để tôi tới trước giải quyết. Nếu như không giải quyết được, hoặc là, hoặc là tôi bị giải quyết, cô phải giúp tôi tiếp tục sống tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận