Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1459: Tự chui đầu vào lưới (2)

Ông chủ Châu bất đắc dĩ đặt tờ báo xuống, uống hết một ngụm cà phê cuối cùng trong ly cà phê của mình, cũng đứng lên, chỉnh sửa ống tay áo một chút, dẫn đầu đi ra ngoài cửa tiệm sách.
Vừa mới đẩy mở cửa tiệm sách.
Đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc áo ngắn tay màu đen chạy như điên về phía bên này.
Khắp người người đàn ông đều là máu.
Những thứ này chẳng qua là bị thương ngoài da.
Thương thế thực sự nằm ở linh hồn của người đàn ông, linh hồn anh ta đang không ngừng tan rã, một thứ giống như là sương mù màu đen đang không ngừng bốc lên từ trên đỉnh đầu của người đàn ông.
Ở phía sau người đàn ông, lại có hai gã quan sai trên người mặc quan phục màu tím đang đuổi giết anh ta.
Là tuần sứ.
Không phải là phán quan.
Trên người ba người, quỷ khí uy nghiêm, tạo thành kết giới đặc thù, vào buổi chiều dòng người trên Nam phố cũng không ít, nhưng tất cả mọi người không có cách nào nhìn thấy được cái tổ hợp đang tiến hành “đuổi giết” cùng “trốn chết” này được.
Cho nên, có lúc bạn đang đi dạo lại bỗng nhiên vồ ếch mà không giải thích được, hoặc là không giải thích được mà đâm đầu vào cột điện.
Có thể là trùng hợp.
Nhưng nếu không muốn nghĩ đó là trùng hợp đơn thuần.
Có thể.
Là do trong lúc thứ gì đó đang chạy, lại đụng phải bạn.
Hoặc là.
Người ta đang đứng ở trước mặt của bạn, che chắn mất tầm mắt của bạn.
- Thứ trên tay anh ta kia, là khóa Cửu Tử Liên Hoàn?
Luật sư An đưa tay chỉ về phía người đàn ông đang chạy như điên về phía bên này mà nói.
Châu Trạch thuận thế nhìn sang, quả nhiên, phát hiện trong tay người đàn ông đang cầm một chiếc khóa đồng có hình dáng đặc biệt, cái khóa đồng đó đang không ngừng run rẩy, khiến cho sau lưng tuần sứ đang truy kích ở sau lưng không thể không lần lượt thả chậm tốc độ.
Lấy cấp độ bộ đầu.
Lại có thể cùng lúc đối phó với cả hai tuần sứ.
Nói thật.
Cũng đủ để kiêu ngạo rồi.
Từ chuyện này cũng có thể thấy được, trên đời này, có rất nhiều người lợi hại.
Cho dù là một đám người toàn những kẻ giá áo túi cơm, cũng không phải không thể xuất hiện một vị lợi hại.
Chẳng qua chỉ là.
Loại nhân vật này.
Có nhiều hơn nữa.
Cũng không đạt đến độ cao của ông chủ Châu được.
Đây là vận mệnh, không cách nào so sánh được.
- Đáng chết. - Phùng Tứ mở miệng nói.
Khóa Cửu Tử Liên Hoàn, dùng chín vong hồn trẻ sơ sinh có ngày sinh đã định trước luyện chế mà thành, là một món pháp khí rất tốt.
Có thể làm ra được loại chuyện khiến trời cao phẫn nộ như vậy, lại có thể che giấu đến hiện tại, nếu không phải là trận đại thanh tẩy này, có lẽ vẫn không thể nào lộ ra được, vị bộ đầu này, cũng rất được đấy.
Ông chủ Châu nhìn Phùng Tứ đang đứng ở bên trái mình một cái.
Lúc anh ta nói ra hai chữ “đáng chết” này.
Phùng Tứ quang minh lẫm liệt.
Mang theo một loại trách trời thương dân vô cùng đau đớn.
Thật ra thì.
Lúc trước Phùng Tứ cũng đã từng làm chuyện tương tự như vậy, đó là nuôi Huyết Ngọc, thả đi hút tinh khí của con người để trưởng thành, chẳng qua chỉ là thủ pháp của anh ta lại càng cao minh hơn nên mới có thể tách bản thân ra khỏi chuyện đó mà thôi.
Loại cảm giác này, thực sự giống như vị quan chức nào đó ngày đầu tiên vẫn còn đang hô to trong đại hội chống tham nhũng rằng “Chúng ta không thể để cho lão bách tính đâm chúng tôi cột xương sống được, các đồng chí!”; kết quả sang ngày hôm sau, lại đã bởi vì tội tham ô mà bị song quy*.
(*song quy: được xem như vũ khí chống tham nhũng của TQ, Từ “song quy” xuất hiện lần đầu tiên trong “Điều lệ giám sát hành chính nước CHND Trung Hoa” ban hành ngày 9/12/1990. Nói ngắn gọn thì điều lệ này là một dạng giam lỏng, cô lập một đối tượng trong thời gian không hạn định để điều tra).
Chẳng qua là, dù sao hiện tại Phùng Tứ cũng đã là người của mình, lại lật đi lật lại món nợ cũ, cũng không có ý nghĩa gì.
Ông chủ Châu không có bệnh thích đạo đức trong sạch như vậy, chỉ cần không để cho anh biết được, chỉ cần không để cho anh nhìn thấy, cũng có thể không thành vấn đề.
Rốt cuộc.
Vị bộ đầu không biết đã trốn chết từ nơi nào kia, lao qua phố, đã sắp đến cửa của tiệm sách.
Anh ta đã sắp không kiên trì nổi nữa, anh ta cũng đã mệt mỏi, thậm chí, đã đến gần lúc dầu cạn đèn tắt rồi.
Cuối cùng.
Anh ta dừng bước.
Anh ta xoay người.
Đối mặt với hai vị tuần sứ đại nhân đã truy đuổi anh ta không buông suốt một đoạn đường.
Trên mặt lộ ra một nụ cười âm ngoan.
Chỉ sau lưng.
Nói:
- Đến đây đi, có tin là tôi sẽ kéo những người ở nơi này cùng nhau chôn theo không, tôi chết, các người cũng phải gánh chịu nhân quả!
Thật ra thì anh ta cũng không cố ý chỉ vào ba người Châu Trạch đang đứng ở cửa tiệm sách.
Mà là đang nói về Nam phố đang đông người qua lại này.
Nhưng phương hướng của ngón tay, lại là rất tình cờ mà chỉ về phía Châu Trạch đang đứng.
Đây là hành động bỏ cả vốn gốc của vị bộ đầu này.
Sau đó.
Bộ đầu kia bỗng nhiên vui mừng như điên.
Bởi vì anh ta nhìn thấy hai vị tuần sứ một đường đuổi giết mình kia lại thực sự dừng bước!
Đúng vậy.
Bọn họ để ý.
Bọn họ kiêng kỵ.
Bọn họ ném chuột sợ vỡ bình!
Anh ta.
Còn có hi vọng còn sống!
Nhưng tiếp sau đó.
Bộ đầu nghi ngờ, kinh hãi.
Anh ta nhìn thấy hai vị tuần sứ đại nhân kia lại quỳ gối với mình.
Đây là.
Ý đồ quỳ xuống để đổi lấy việc anh ta sẽ ra tay niệm tình với những người bình thường ở chung quanh đây sao?
Đột nhiên bộ đầu lại cảm thấy cực kỳ hoang đường.
Hoang đường đến mức không chân thực…
Các người là âm ti nha, các ngươi muốn thân dân như vậy, muốn thể hiện đến như vậy sao!
Nhưng sau đó, một màn càng làm cho vị bộ đầu này hoảng sợ hơn lại xuất hiện.
Hai vị tuần sứ cung kính một gối quỳ xuống.
Cung kính nói:
- Tham kiến đại nhân.
Chắc chắn vị bộ đầu đã bị đuổi theo suốt một ngày một đêm này, sẽ không cứ đương nhiên mà cho là hai vị tuần sứ này lại bỗng nhiên nhất trí, lại quỳ xuống với mình, lại còn gọi anh ta là đại nhân.
Anh ta không ngốc.
Cho nên.
Dưới điều kiện tiên quyết là anh ta không ngu ngốc này.
Anh ta đã làm ra một phản ứng tự nhiên.
Anh ta quay đầu lại.
Nhìn về phía sau mình.
Cũng chính là ở đằng trước.
Hướng mà ngón tay của mình đang chỉ.
Anh ta nhìn thấy ba người đàn ông đang đứng ở cửa tiệm sách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận