Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 617: Đây là vương tọa của ta! (2)

Ở chỗ này.
Ngưng tụ!
Đây không phải là thật.
Đây nhất định không phải thật.
Đây hoặc giả là một cái bóng mờ của ngai vàng xương trắng.
Nhưng uy áp này.
Lại cực kì khủng bố!
Thậm chí so với lúc phân thân Giải Trãi phủ xuống khi trước.
Uy thế càng sâu hơn!
- Âm ti hữu tự, vong pháp vô tình, phá!
Bé trai lần thứ hai bắt được nữ viện trưởng.
Một thuật pháp đập tới.
Nữ viện trưởng phát ra một tiếng hét thảm.
Lần này.
Cô ta chỉ còn lại một hình người mơ hồ.
Từng luồng khí đen phát ra từ trên người cô ta.
Hiển nhiên ngay cả chân thân cũng đã bị đánh ra, còn bị thương không nhẹ.
Nhưng vào lúc này, cô ta lại không hoảng loạn chút nào.
Mà chỉ miễn cưỡng nhấc tay.
Quát khẽ nói:
- Lấy danh vương tọa, trấn địch tộc ta!
Ngay sau đó.
Ánh mắt nữ viện trưởng trực tiếp quét về phía bé trai.
- Răng rắc!
Vương tọa chấn động lên.
Ngay tiếp theo, xương trắng lành lạnh phía dưới cũng cùng nhau rung động.
Ngay từ đầu bé trai không cảm thấy có gì lạ.
Một giây sau, cả người cậu ta chợt bị ném về phía mặt đất.
- Rầm!
Mặt đất bị cậu ta đập ra một cái hố.
Sau đó.
Cả người cậu ta bắt đầu bị luồng lực lượng kinh khủng cuốn lên.
Kéo về phía ngai vàng xương trắng do tượng sáp chế thành!
- Rống! Rống! Rống!!!!!
Bé trai liều mạng rống giận.
Hai tay điên cuồng mà vung vẫy.
Cậu ta đang cuồng loạn giãy giụa.
Móng tay để lại từng khe rãnh trên mặt đất.
Nhưng cho dù cậu ta có phản kháng như thế nào.
Vẫn không cách nào ngăn cản kết cục bị kéo tới gần ngai vàng xương trắng!
Cảm giác sợ hãi kéo tới.
Gần như muốn đè sập tinh thần của cậu ta.
Phảng phất như kèn lệnh diệt vong đang kề sát tai cậu ta, thổi lên.
Cho dù là cậu ta.
Một khi bị kéo xuống dưới vương tọa này.
Cũng cuối cùng sẽ rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục!
- Rống! Rống! Rống!!!!!
Bản năng cầu sinh.
Khiến cậu ta dữ tợn.
Nhưng loại giãy giụa này.
Lại càng lộ ra cảm giác cứng nhắc và bất lực.
Xương trắng phía dưới vương tọa vươn tay, bắt đầu kéo lấy mắt cá chân bé trai.
Bọn họ đang nghênh tiếp cậu ta.
Nghênh tiếp thêm một đồng bạn sẽ bị trấn áp mãi mãi phía dưới này, sẽ bồi bạn với bọn họ không biết bao nhiêu năm tháng nữa.
- Ngày trước, người đứng đầu tộc ta nắm giữ U Minh Chi Hải.
- Địa ngục lớn như vậy.
- Ai cũng thần phục!
- Tiền bối tộc ta thu được vinh quang kinh thiên.
- Thay ta chủ quản ngai vàng xương trắng!
Nói xong.
Nữ viện trưởng nhìn về phía Châu Trạch đang đứng bên cạnh.
- Tiếp theo sẽ đến lượt anh, tôi nói rồi, anh sẽ hối hận vì quyết định của anh!
Nữ viện trưởng thấy sắc mặt Châu Trạch có biến hóa.
Cô ta cho rằng Châu Trạch đang sợ hãi.
Nhất là sau khi nhìn thấy tình cảnh của tiểu cương thi.
Chắc chắn anh đang sợ.
Hơn nữa còn hối hận tới tím cả ruột.
Thế nhưng.
Tất cả đều đã muộn!
- Lấy danh vương tọa, trấn địch tộc ta!
Nữ viện trưởng xuống tay với Châu Trạch.
Châu Trạch bắt đầu chậm rãi đi về phía vương tọa.
Ừm?
Nhận mệnh sao?
Nữ viện trưởng thầm nghĩ như vậy.
Hai bóng đen du đãng trên không trung cũng nghĩ như vậy.
Bị khí thế của vương tọa đánh nát dũng khí.
Nên anh lựa chọn từ bỏ sao?
Châu Trạch đi tới bên cạnh vương tọa.
Vô số xương trắng phía dưới vương tòa đều đang vẫy chào anh, ý đồ muốn kéo anh cùng xuống dưới, cùng bị trấn áp!
Bọn họ oán.
Bọn họ hận.
Cho dù đã nghìn năm vạn năm.
Vẫn không cách nào xóa đi!
Cho nên bọn họ hy vọng sẽ có càng nhiều người hơn đến đây với bọn họ.
Cùng chịu nỗi khổ như bọn họ.
Cùng thừa nhận đau khổ mãi mãi này!
Vậy mà.
Khi chân Châu Trạch thực sự giẫm lên trên bậc thang thì.
Đám xương trắng vốn đang tản ra sát khí ngập trời khi đối mặt với anh, trong nháy mắt tập thể im lặng.
Sau đó, bọn họ như gặp ma, bắt đầu điên cuồng mà lui về phía sau.
Hô hào.
Thét chói tai.
Sợ hãi.
Khủng bố!
Mà khi Châu Trạch tiếp tục bước lên bậc thang.
Đám xương trắng ở một nơi khác vốn còn đang kéo bé trai gần như muốn kéo phân nửa thân thể bé trai xuống dưới vương tọa.
Cũng lập tức tập thể vung tay.
Toàn bộ bọn chúng bắt đầu gào khóc thảm thiết!
Bọn họ đang sợ.
Bọn họ đang kinh hoảng.
Giờ này khắc này.
Bọn họ nhớ lại sợ hãi đã từng chi phối bọn họ năm đó!
Nữ viện trưởng đang đứng bên cạnh càng ngây ra như phỗng.
Đầu óc cô ta.
Hoàn toàn không cách nào lý giải một màn trước mắt này!
Hai công nhân phía trên càng trực tiếp lộ ra bản thể, hai ác linh một nam một nữ trên đầu có sừng dài.
Chân Châu Trạch đạp lên xương trắng.
Một đường hướng lên trên.
Đến cuối cùng.
Anh đứng trước mặt vương tọa.
- Hu hu hu hu!!!!!!
- A a a a!!!!!!
Đám xương trắng phía dưới vương tọa bắt đầu gắng sức giãy giụa.
Không cam lòng, không nhận mệnh, hoặc là dựa vào bản năng.
Châu Trạch xoay người.
Đưa lưng về phía vương tọa.
Sau đó.
Chậm rãi ngồi xuống.
Trong nháy mắt.
Tất cả xương trắng phía dưới vương tọa tập thể im lặng.
Như trong nháy mắt hóa đá.
Không người nào còn dám làm càn!
Cùng hóa đá.
Còn có ba người nữ viện trưởng.
Bé trai mới vừa rồi trải qua kiếp nạn sinh tử, đối mặt với kiếp nạn vĩnh hằng, ngẩng đầu.
Nhìn về phía người đang ngồi phía trên.
Giờ khắc này.
Cậu ta chỉ cảm thấy anh.
Vô cùng to lớn cao ngạo.
Đồng thời.
Một màn này khiến cậu ta nhớ lại tượng sáp vị kia mà cậu ta từng thấy trong buồng tối của viện bảo tàng tượng sáp.
Hình bóng hai người.
Vào lúc này, phảng phất như chồng lên nhau.
Bé trai nhớ mang máng lúc đó mình đã đưa ra nghi vấn:
- Anh ta là ai?
- Không nhận ra.
Khi hai tay Châu Trạch rất tự nhiên mà buông xuống ghế ngồi.
Viện bảo tàng tượng sáp mới vừa rồi còn như dầu sôi lửa bỏng.
Trong nháy mắt.
Lâm vào tĩnh mịch ngay cả cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng!
Châu Trạch nhắm hai mắt.
Hưởng thụ cảm giác này.
Một lúc lâu sau.
Anh mới chậm rãi mở mắt ra.
Nhìn về phía ba người nữ viện trưởng đang đứng nơi xa.
Trong khoảnh khắc, ba người nữ viện trưởng như rơi xuống địa ngục, phảng phất như bị ác ma chân chính nhìn chằm chằm!
Bọn họ bắt đầu chạy trốn theo bản năng.
Nhiệm vụ gì.,
Lục Bình Trực gì.
Mục tiêu gì.
Bọn họ hồn nhiên không để ý, cũng không dám suy nghĩ.
Thế giới quan của bọn họ đã bị phá vỡ triệt để.
Không.
Nói chính xác hơn.
Bọn họ nhìn thấy hình ảnh đủ để phá vỡ tinh thần tín ngưỡng của bộ tộc!
Rất nhiều thứ.
Bọn họ đã không dám suy nghĩ.
Thực sự không dám nghĩ.
Hiện tại bọn họ chỉ dám chạy.
Theo bản năng chạy trốn!
Ngai vàng xương trắng bộ tộc quỳ bái cung phụng không biết bao nhiêu năm này.
Truyền thuyết và sự tích về chủ nhân mà tộc bọn họ truyền thừa đời đời.
Nhưng chính bọn họ có lẽ cũng đã sớm quên lãng.
Rốt cuộc bọn họ đang thờ phụng người ngồi trên vương tọa kia.
Hay chỉ thờ phụng vương tọa này mà thôi!
Chạy.
Chạy.
Chạy mau.
Nhất định phải chạy.
Ác ma đã há miệng ra.
Bọn họ nhất định chạy!
Chạy trở về.
Trốn vào trong tộc đi.
Sau đó bẩm báo chuyện này lên trên!
Buồn cười chính là.
Rõ ràng có người ngồi lên vương tọa.
Nhưng phản ứng đầu tiên của bọn họ không phải quỳ bái, cam nguyện thần phục.
Mà là thất kinh.
Phảng phất như bọn họ đã bị trộm đi thứ trọng yếu nhất!
Nữ viện trưởng chạy với tốc độ rất nhanh.
Tốc độ của hai người khác cũng không chậm.
Trong nháy mắt.
Bọn họ đã chạy tới cửa chính viện bảo tàng tượng sáp.
Mà cũng đúng vào lúc này.
Người đàn ông trên vương tọa lại chậm rãi giơ tay lên.
Nói khẽ:
- Ban thưởng ghế ngồi!
(1) Diệp Công thích rồng nhưng thực sự không phải vậy: Diệp Công biểu hiện ra là một người vô cùng yêu thích rồng, cho dù trong sinh hoạt hay giao thiệp cũng đều biểu hiện rõ ông thích rồng, điều đó đã khiến rồng thật trên trời cảm động, và rồng thật đặc biệt hạ giới đến bái kiến ông. Khi Diệp Công nhìn thấy rồng thật, ông đã sợ đến mức phải bỏ chạy. Trên thực tế, những gì Diệp Công thích không phải là rồng, chỉ là hình tượng của rồng. Truyện ngụ ngôn này mỉa mai về những người hay khoác lác về những gì mà người đó không thực sự biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận