Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1552: Phủ Quân VS Hạn Bạt (tam) (2)

Hôm nay, vị trí duy nhất này, chỉ có thể dành cho nữ cương thi đã từng nuốt một phần bổn nguyên của cô ta mà thôi.
Chuyện này, mới vừa rồi, nguyên nhân của việc từng người bị thương nặng mà cô gái kia lại không hạ tử thủ, không phải là do cô ta cố ý đại phát thiện tâm, phạm vào sai lầm mà phàm là nhân vật phản diện trong phim ảnh thuộc thể loại siêu anh hùng đều sẽ phạm phải, cố ý lưu lại đường lui gì đó cho bọn họ.
Mà là cô ta, chỉ có thể lựa chọn như vậy.
Cũng may.
Cô ta tự tin.
Dưới điều kiện tiên quyết là ông chủ tiệm sách cùng với người đàn ông kia còn chưa kịp chạy về.
Thì ở trong tiệm sách này.
Không có kẻ nào hay thứ gì có thể uy hiếp được cô ta.
- Cà phê...
Lão đạo gom góp dũng khí.
Trên mặt cưỡng ép bày ra một nụ cười không lưu loát:
- Còn cần rót thêm không?
Cô gái lắc đầu một cái, nói:
- Không cần.
- Há, tốt lắm, vậy cô bận rộn đi, tôi đi nghỉ ngơi, tuổi lớn tuổi rồi, cực kì thèm ngủ.
Lão đạo xoay người.
Làm bộ chuẩn bị rời đi.
Cô gái nhìn thấy ông ta như vậy.
Nhìn ông ta đi về phía trước hai bước.
Nhìn thấy ông ta bỗng nhiên xoay người.
Nhìn thấy ông ta móc ra bàn tay vẫn luôn đặt ở bên trong đũng quần.
Nhìn thấy trên mặt ông ta lộ ra biểu cảm quyết tử trước giờ chưa từng có.
Nhìn thấy ông ta hô to:
- Hôm nay bần đạo liều mạng với cô.
Nhìn thấy ông ta giơ lá bùa lên, dán lên bên cạnh mình.
Một thấy một màn này.
Khiến cô gái nghĩ tới tình cảnh năm đó, sau khi Xi Vưu bị chém chết, bộ tộc Cửu Lê còn sót lại giống như phát điên mà công kích liều chết vậy.
Thật đáng buồn.
Buồn cười.
Quả nhiên.
Lá bùa mà lão đầu tử này siết chặt.
Vào lúc cách cô ta chỉ nửa mét đã bị ngăn lại.
Tấm ngăn cách vô hình này.
Giống như thể bức tường kiên cố nhất thế gian, có thể ngăn cản hết tất cả mọi thứ.
Cô gái lắc đầu một cái.
Cô ta dứt khoát không nhìn lão đạo nữa.
Quay người lại đi.
Chuyên tâm đối mặt với Bạch Oanh Oanh.
Lại lại lần nữa nâng tay của mình lên.
Nhưng mà.
Ngay vào lúc cô ta sắp rời đi.
Cô ta lại nghe được tiếng “răng rắc răng rắc”.
Tựa như là có thứ gì đó đang vỡ vụn vậy.
Giờ khắc này.
Cô ta kinh ngạc.
Ông ta mỉm cười.

Tất cả mọi chuyện phát sinh, chẳng qua chỉ trong một chốc lát, nhưng chính là trong một chốc lát này, phát phất như đã có điều gì định sẵn trước đó, đã bị lật đổ.
Cô gái vốn có lòng tin tuyệt đối đối với tầng phòng ngự của mình, cô ta cũng không cho là dưới tình huống người đàn ông kai không có ở đây, ở trong tiệm sách này, lại có người có thể tạo thành uy hiếp gì đó với cô ta.
Cũng vì vậy, cô ta cố ý sắp xếp, từ nguyên nhân đầu mút, cho đến bối cảnh diễn ra, không tính là quá bỏ tâm sức, nhưng cũng đã đủ, ông chủ của tiệm sách này vẫn rời khỏi nơi này, mà cho dù là bản thân Doanh câu, cũng không thể biết được sự sắp xếp của cô ta trước được, chỉ coi đây là một lần ngoài ý muốn mà thôi.
Còn cái tên bị cô ta cưỡng chế biến thành con rối kia, hy sinh, thì cũng đã hy sinh rồi, dù sao bản thân gã cũng không có bao nhiêu giá trị.
Cô ta cần phải hoàn chỉnh bản thân, lần này đến, cô ta không mang bất kì ảo tưởng gì, sau khi bồi bổ hoàn thiện bản thân, cô ta sẽ rời đi, cô ta sẽ tiếp tục ở vị trí mà bản thân nên ở, mà ở nơi đó, bất luận là sau chuyện này ông chủ tiệm sách kia tức giận đến như thế nào, cũng không dám tới nơi đó gây sự với cô ta.
Có thể nói.
Chuyện vốn đều đang phát triển theo dự đoán của cô ta.
Đây là một trò chơi đơn giản, ít nhất thì đối với cô ta mà nói, đúng là như vậy.
Có lẽ, tiệm sách ở trong mắt của những người khác những thế lực khác, quy mô của nó đã khá lớn, thậm chí còn có thể dùng hai chữ “kinh khủng” để hình dung, nhưng ở trong những kẻ ở cấp độ của cô ta đây, so với thôn tân thủ, thực sự không có gì khác biệt cả.
Chỉ cần ông chủ không có ở đây, cũng sẽ không có tai họa ngầm gì cả.
Đáng tiếc là.
Chuyện ngoài ý muốn.
Đúng thật là vẫn sẽ xảy ra.
Màn ngăn cách tan vỡ, có nghĩa là hệ thống phòng ngự của cô ta đã tan vỡ, dường như cô ta đã nhìn thấy nụ cười vừa xuất hiện đã biến mất ở trên mặt của lão đạo.
Đây là một trò cười.
Đây là một loại nghiền ngẫm.
Mang theo một loại cảm giác thỏa mãn giả heo ăn thịt hổ.
Phảng phất như từng bước từng bước trước đó, chỉ là một loại bối cảnh nền, mà ý nghĩa của bối cảnh đó, đoán chừng chỉ là để vào thời khắc này ông ta đạt được sự vui vẻ trong chốc lát mà thôi.
Người có thú vui biến thái như vậy, quả thật không ít.
Nhưng đến cấp bậc này của bọn họ, người đã đến cấp độ có thể phá vỡ được lớp phòng ngự của cô ta, hơn nữa lại còn có thể có loại hứng thú biến thái như vậy, chuyện này, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Trong thoáng chốc.
Cô ta có một loại dự cảm.
Lão đạo nhân hiện tại đang ở trước mặt mình này.
Và người trước đó đã đưa cà phê và bánh quy ngọt cho cô ta lúc vừa đi vào, cũng không phải là một người.
Lá bùa rơi xuống.
Trên lá bùa còn kèm theo hai sợi lông đen xoăn lại.
Thậm chí còn có chút khí trắng do nhiệt độ đang bay lên.
Tất cả mọi thứ, đều đang nói rõ một việc, đây là một lá bùa có mùi vị.
Nhớ lại lúc đó.
Lão Hầu Tử treo đầu dê bán thịt chó lấy đi lá bùa thực sự ở trong tay luật sư An, đợi sau khi luật sư An rời đi, thì mặt đã đầy chìm đắm mà để lá bùa sát trên mặt mình, rơi vào một loại say mê sâu sắc.
Như vậy có thể thấy được.
Có một vài thói quen.
Thật sự là khó mà thay đổi được, đến chết cũng không sửa đổi được.
Mà chân lý này, vẫn luôn không ngừng xuất hiện ở trong miệng của mẹ bạn, chỉ vào khuyết điểm của bạn mà mắng:
- Cái thói quen thấy ghê này của mày, mẹ thấy là của kiếp sau cũng không sửa đổi được đi!
Quả thật.
Y hệt thói quen thích lim dim ở trên Vương tọa bạch cốt mà thổi gió trên U Minh Chi Hải của Doanh câu năm đó.
Cũng giống với với thói quen thích ngồi trên ghế sô pha ở gần cửa số xem báo phơi nắng của Châu Trạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận