Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1782: Con người, sẽ thay đổi (1)

Nhìn đến đây, Châu Trạch không khỏi khẽ cau mày, nghiêng mặt sang bên nhìn về phía Doanh câu đang đứng ở bên cạnh mình.
Giờ khắc này, trong lòng ông chủ Châu có một loại cảm giác giống như có thứ gì đó tan vỡ.
- Tôi nói này, anh lúc trước, cũng quá mất mặt rồi đi?
Người đàn ông râu tóc dài này là ai, cũng quá dễ đoán rồi.
Thế mà ban đầu Doanh câu lại giống như Tử Kim Thần Hầu như vậy, vậy mà lại bị người ta dùng đồ ăn dụ vào tròng.
Mặc dù chuyện xưa giữa Tử Kim Thần Hầu và Đệ nhất*, có thể tính là một đoạn giai thoại, nhưng nếu như giai thoại này đặt ở trên đầu của bạn, có lẽ bạn cũng không vui vẻ như vậy đi.
(*trong bản raw viết là Đời cuối cùng)
Nhưng không thể không nói, Hoàng Đế đúng thật là làm theo ý thích.
Hơn nữa, câu nói từng bước mang hết đám người chim ở trên bầu trời kia xuống hầm ăn đó, khi cẩn thận nghiền ngẫm, thật sự ẩn chứa một loại ngang ngược nhìn đời bằng nửa con mắt.
Cho dù lúc này Hoàng Đế vẫn còn cách lúc bước lên ghế Nhân chủ rất xa, thế nhưng chí hướng trong đó, cũng đã rất rõ ràng rồi.
Có lẽ, Xi Vưu – kẻ chiến đấu cạnh tranh vị trí chiếm lĩnh bầu trời với Hoàng đế, mãi mãi cũng sẽ không hiểu được, việc đánh bại anh ta, chỉ để tiến lên được một bước, bởi vì chỉ có khi tiến lên đủ cao, mới có thể đạt được chúng, mới có thể chém ra một kiếm kia.
Chuyện này giống như là “Yến tước an tri hồng hộc chi chí tai”* vậy, chẳng qua điều mà hiện tại Châu Trạch đang xem, thế nhưng lại là “phiên bản đầu tiên”.
(*yến tước: chim sẻ, loài nhạn chỉ những kẻ bình thường; hồng hộc: thiên nga, ‘hồng hộc chi chí’ chỉ những người có chí lớn; đây là một điển cố của TQ, câu này ý muốn nói những kẻ tầm thường làm sao biết được chí hướng của người mang hùng tâm tráng chí.)
Đương nhiên, cũng không phải đang nói là trong ghi chép của Thái Sử Công có sai lầm gì, dù sao, nói không chừng, Thái Sử Công lúc ấy chính là cái cuốc ở bên cạnh mà Trần Thắng* dựa vào kia.
(*nhân vật trong điển cố)
Hoàng Đế “trẻ tuổi” và Doanh câu “trẻ tuổi” cùng nhau đi xuống chân núi.
Doanh cũng cũng đi theo bọn họ cùng nhau đi xuống.
Châu Trạch đương nhiên cũng đi theo.
Đi ở phía sau, nhìn theo bóng lưng của Doanh câu, trong đầu Châu Trạch, bỗng nhiên xuất hiện một khung cảnh như thế này, lời thuyết minh vẫn là của Lý Lập Hồng:
- Thông thường, nguyên liệu nấu ăn cao cấp thường chỉ cần áp dụng phương thức nấu nướng mộc mạc nhất mới có thể thực sự kích thích ra được mùi vị mà chúng chứa đựng, Doanh – sư – phụ bận rộn cả một ngày bắt đầu nấu nướng ma thần, các phương pháp nấu nướng đơn sơ nhất như chiên hấp luộc nấu và hầm thường mang các loại phong thái khác nhau, đây là món quà mà tự nhiên ban tặng.
Tuy nói anh hùng không hỏi xuất thân, hơn nữa, vào thời đại man hoang như thời kỳ Thượng cổ, mọi người đều ăn lông ở lỗ, nhưng trong lòng Châu Trạch vẫn luôn canh cánh trong lòng về phương thức mà Hoàng Đế câu Doanh câu đi.
- Ầm! ! ! ! ! ! ! ! ! !
Đột nhiên.
Tiếng nổ tung vang lên.
Tất cả mọi thứ ở chung quanh, đều bị trận cát bụi mịt mù này che khuất.
Trong lúc vô tình, Châu Trạch phát hiện mình đã đi vào trong một chiến trường đang chém giết loạn lạc.
Tất cả hung thú man rợ đang gào thét, trên bầu trời, thỉnh thoảng còn có bóng người xẹt qua.
Thượng cổ, là một cái thời đại thần bí, trong thời đại đó, vẫn tồn tại không ít giống loài đến hiện tại đã bị tuyệt chủng.
Phải biết, những kẻ có thể sống sót từ đuôi của thời kì Thượng cổ cho đến hiện tại, tùy tiện xách một kẻ ra ngoài, đều có thể trở thành một cự bá khiến cho phong vân thay đổi.
Châu Trạch nhìn thấy ở trước mặt mình.
Người đàn ông râu tóc dài, trong tay cầm kiếm của mình đang chém giết lăn lộn, ở bên cạnh anh ta, tập trung không ít thuộc hạ, nhưng mà, phóng tầm mắt nhìn khắp nơi, ở chung quanh, càng nhiều hơn, chính là những man binh của Cửu Lê – đã khắc sâu đồ đằng của dã thú ở trên lồng ngực của chính mình.
Máu tươi, thi thể, ở đây đã biến thành thứ rẻ rúng nhất, toàn bộ dãy núi, đều đã bị máu tươi dần nhuộm đẫm.
Lúc Châu Trạch lại nhìn về phía Doanh câu đang đứng ở bên cạnh, lại phát hiện Doanh câu đang ngẩng đầu nhìn lên trên.
Châu Trạch cũng ngẩng đầu nhìn lên trên, tầng mây, có chút thấp, nhưng trừ chuyện đó ra, dường như cũng không nhìn ra chuyện gì cả.
Chẳng qua là, khi nhìn bộ dạng như nhìn thấy đồ ăn ngon của Doanh câu thêm chút nữa, ông chủ Châu chỉ có thể cưỡng ép bản thân mình tĩnh tâm hơn mà nhìn lên trên.
Từ từ, Châu Trạch nhìn thấy, ở trên tầng mây, dường như có từng bóng người như ẩn như hiện, bọn họ giống như đang quan sát chiến trận, hoặc là đang tiến hành thu hoạch.
Bên trên kia, chính là tiên sao?
Những người ở trên đất, giống loài trên đất, đang chém giết lẫn nhau, mà các tiên nhân ở bên trên, thì đang hi hi ha ha mà thu thập khí vận mà bản thân cần.
- Ầm!
Một người ma tướng của Cửu Lê – bóng người cao lớn khoảng chừng năm thước vác một chiếc rìu khổng lồ, trực tiếp quét bay một đám hộ vệ ở trước mặt Hoàng Đế.
Kẻ có thể tham dự vào trận chiến này, cho dù là một người binh lính bình thường nhất, tuyệt đối cũng không phải tố chất thân thể giống như người bình thường như sau này.
Người của đời sau, cho dù là lính đặc chủng thời đại này, đoán chừng cũng chỉ có thể đứng ở bên cạnh làm đội cổ động viên mà thôi.
Nhưng trong trường hợp này, sau khi những binh lính này bị quét bay đi, sức mạnh kinh khủng quẩn quanh ở trên chiếc rìu khổng lồ kia cũng vẫn không hề bỏ qua cho bọn họ, thân thể của bọn họ trực tiếp nổ tung tiêu tán ở giữa không trung.
Ma tướng lại lần nữa huơ múa cây rìu của mình, lần này, trực tiếp bổ về phía người đàn ông râu tóc dài!
Hoàng Đế giơ ngang thanh kiếm trong tay của mình.
- Keng keng!
Dưới thế đỡ đòn.
Hoàng Đế lảo đảo liên tiếp lui về phía sau, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Hoàng Đế.
Kém như vậy sao?
Đây là cảm giác trực quan nhất của ông chủ Châu, rất rõ ràng, đối phương không phải là Xi Vưu, mà là một vị đại tướng của tộc Cửu Lê, thế nhưng Hoàng Đế - người có thể ngang hàng với Xi Vưu đến cuối cùng còn chiến thắng Xi Vưu đoạt được thiên hạ, thế mà lại không thể đánh được cả một hiệp ở trước mặt thủ hạ của đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận