Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1416: Phốc! (1)

Địa ngục đang thay đổi, Thập Thường Thị lần nữa rời núi, chẳng qua là bắt đầu, tiếp sau đó, có có những thay đổi càng lớn hơn.
Nhưng bất kể ở đâu, bất cứ lúc nào.
Vẫn có người có thể duy trì được bản sắc của chính mình.
Tương tự như vị Bồ Tát lúc này đang đứng ở giữa hư không ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Tượng tự.
Là Châu Trạch – người lúc này đang từ Thái Sơn Chi Địa bay về phía Cực Tây Chi Địa.
Phảng phất như mọi đợt sóng gió trên thế gian này đều không liên quan gì với bọn họ, bọn họ chỉ quan tâm thứ mình muốn, tất cả những chuyện còn lại, đều không hề quan tâm.
Phong Ấn Chi Địa ở cực tây, vốn là một danh từ chỉ nơi lạnh giá và sâu thẳm, nhưng từ lần Tử Kim Thần Hầu mang theo đống mảnh xương vụn còn sót lại ở bên trong cùng nhau chạy đến làm loạn một phen, nơi này, coi như là đã hoàn toàn vắng lặng, hơi có một loại cảm giác người đi vào trong một tòa nhà trống rỗng.
Châu Trạch đáp xuống ở nơi này, đi vào bên trong, đi thẳng đến trước một hang động, dừng bước.
Ở trước hang động, còn có dấu chân của vượn vẫn còn lưu lại, nhưng bên trong, sớm đã không còn khí tức của Hầu Tử nữa rồi.
Sau khi đi vào bên trong hang động, không bao lâu, một chiếc quan tài đã xuất hiện ở ngay trước mặt.
Có một điểm giống như đúc với hoàn cảnh hiện tại của Cực Tây Chi Địa đó là, mộ thất được ẩn giấu ở sâu bên trong huyệt động này, cũng mang theo một loại cảm giác thê lương khó mà xóa nhòa như vậy.
Khó có thể tưởng tượng được.
Chính ở nơi này.
Con Tử Kim Thần Hầu – kẻ nổi tiếng với tính khí nóng nảy – lại hoài phí bao nhiêu năm tháng ở nơi này.
Thẳng đến đêm trước khi bản thân không còn chống đỡ thêm được nữa.
Mới đi ra khỏi hang động.
Đi vào âm ti, cũng đi vào Dương Gian.
Cuối cùng.
Đi về phía đoạn kết của chính mình.
Châu Trạch đi tới trước quan tài, đưa tay, đặt ở bên trên quan tài.
Người chết là lớn nhất, ở nơi này cách nói này không tồn tại, bởi vì nghiêm khắc trên ý nghĩa mà nói, mọi người cũng đều không thể tính là loại người sống bỏ đi gì đó.
Người đi trước là quan trọng nhất, cách nói này cũng không tồn tại, bối phận vẫn còn đang đặt ở đây, cho dù là Đệ nhất thì bối phận vẫn còn kém Doanh câu cũng kém chừng mấy đời.
Cho nên mới nói.
Sống được lâu thật sự là một chuyện có rất nhiều lợi ích.
Phóng tầm mắt nhìn tới.
Đều là đời con cháu.
- Loảng xoảng!
Nắp quan tài bị đẩy ra.
Khiến cho người ta cảm thấy bất ngờ là.
Ở bên trong lại trống rỗng.
Châu Trạch lại không có bất kỳ chút ngạc nhiên nào, chẳng qua chỉ xoay mình, nằm vào bên trong.
Sau một khắc.
Nắp quan tài vừa mới bị đẩy ra đã quay về vị trí cũ.
...
Ông chủ Châu có chút bất ngờ là, chẳng qua bản thân chỉ mới chợp mắt mà thôi, trời sắp sáng rồi.
Không phải là Thiết hàm hàm đang nắm giữ nhục thân sao?
Chuyện này cũng đã kết thúc rồi?
Châu Trạch đưa tay chụp vào vị trí sau ót của mình một cái.
Loáng thoáng nhớ lại, hình như hình ảnh cuối cùng mà bản thân nhìn thấy là một cái quan tài.
- Đây là đâu chứ?
Châu Trạch lầm bầm lầu bầu.
Phía trước.
Là một mảnh màu trắng.
Đỉnh đầu.
Vẫn là một mảnh màu trắng.
Nơi này còn trắng hơn cả tuyết rơi vào mùa đông ở phương bắc nữa, hơn nữa, làm cho người ta có một loại cảm giác đè nén gần như là tuyệt vọng.
Người chưa từng trải nghiệm loại trừng phạt “nhốt kín” này, vĩnh viễn không biết được rốt cuộc hình phạt này kinh khủng đến như thế nào.
Mà khung cảnh hiện tại này, không gian nơi này, lại có thể khuếch tán sự kinh khủng của “nhốt kín” lên đến mức tối đa!
- Nơi này… nơi này cũng không phải.
Giọng nói quen thuộc truyền tới từ đằng sau lưng mình.
Châu Trạch xoay người, nhìn về phía người đàn ông giống bản thân y như đúc ở đằng sau.
- Sâu bên trong linh hồn của chúng ta đã được cải tạo?
Ông chủ Châu cho là bản thân đã bị Doanh câu kéo trở về thế giới ở sâu trong linh hồn.
Vậy chỗ mà anh thường tới.
U Minh Chi Hải cộng thêm vương tọa bạch cốt là thiết kế trang hoàng kinh điển thời nguyên thủy.
Giống như hiện tại, xem ra là đã được tiến hành quét vôi lại rồi.
Doanh câu giống như lại không thèm để ý đến Châu Trạch.
Bắt đầu tự nhiên tiến về phía trước.
Chỉ trong thời gian một nháy mắt.
Bóng dáng của Doanh câu trở nên rất nhỏ.
Như thể chỉ trong nháy mắt đã đi được thật xa thật xa.
Châu Trạch lập tức đuổi theo, bắt đầu chạy theo.
Cũng không biết được đã chạy bao lâu.
Ở trong không gian bốn phía được bao trùm bởi màu trắng gần như có thể làm sáng mắt người mù này, rốt cuộc cũng xuất hiện một loại màu sắc khác.
Một cái giếng.
Một người đàn ông trên người mặc trường màu xanh lam đang ngồi ở bên cạnh giếng.
Trong tay người đàn ông đang nắm đậu phộng.
Lột ra.
Lại ném lên một cái.
Dùng miệng đỡ lấy.
Tinh thần của ông ta dáng vẻ của ông ta.
Lại sinh động đến mức cực kỳ giống với một kẻ lười biếng thích đi lang thang ở vùng nông thôn vậy.
Lúc Doanh câu đi tới bên cạnh giếng.
Người làm biếng đã đứng dậy, nhảy xuống từ bên miệng giếng, ra hiệu cho Doanh câu ngồi lên.
Doanh câu nhìn miệng giếng một chút.
Miệng giếng bám đầy rêu xanh.
Rất dơ.
Do dự một chút.
Doanh câu dứt khoát ngồi ở sàn nhà.
Trên đất, vẫn là màu trắng.
Chờ sau khi ngồi xuống.
Doanh câu bỗng nhiên tự hỏi.
Từ khi nào thì bản thân anh ấy đã bắt đầu sợ dơ rồi?
Người làm biếng thấy vậy, cũng học theo Doanh câu cùng ngồi ở trên mặt đất.
Vào lúc này.
Ông chủ Châu cũng thở gấp từng hơi mà chạy tới, nhìn thấy một người xa lạ, sửng sốt một chút, lúc này mới ý thức được nơi này không phải là thế giới ở sau bên trong linh hồn của mình.
Đây là… đang ngồi tán dóc sao?
Không có ai quan tâm đến ông chủ Châu, nhưng ông chủ Châu vẫn rất tự giác, cũng đi tới, ngồi xuống.
Người làm biếng nghiêng người sang, quan sát Châu Trạch một chút, sau đó cười một tiếng, nói:
- Đáng tiếc.
Ngay sau đó.
Người làm biếng đứng dậy.
Trở lại bên cạnh miệng giếng, lấy ra một quả dưa hấu từ bên dưới.
Ôm dưa hấu quay trở lại, ngồi xuống.
Lấy tay gõ dưa hấu một cái.
Dưa hấu vỡ ra.
Không phải là cái loại vỡ ra một cách chỉnh tề ngay ngắn đâu.
Mà là loại vỡ ra một cách bất quy tắc.
Châu Trạch cùng Doanh câu đều được chia cho… ờm… một đống dưa hấu.
- Ăn đi, không chống đói được, nhưng mùi vị cực tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận