Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1225: Dọn cơm, Thiết hàm hàm (1)

Lão già lại thuật lại một lần nữa.
Oanh Oanh có chút kích động, lại đang khắc chế không biểu lộ ra.
Ông chủ Châu gãi đầu một cái.
- Ha ha ha, chỉ là một bộ đầu thôi chứ sao.
Ngực Oanh Oanh bắt đầu phập phồng.
Ông chủ Châu cúi đầu xuống.
- Thân phận ngang nhau, mới có thể lên bàn đánh cuộc, mới có tư cách ngồi xuống cùng đánh cuộc, nếu không, ngây thơ lên bàn, chỉ có thể bị cắt như rau cải mà thôi.
Lão già đứng lên:
- Niềm tin tuyệt đối này, đơn giản chính là lật bàn chơi tới thôi.
- Lật bàn.
- Quản anh là cái quái gì trên chiếu bạc.
- Bất kể tiền cược của anh là gì, thắng thua là cái gì.
- Trẻ con mới phải lựa chọn.
- Tôi cứ trực tiếp...
Lão già siết chặt nắm đấm của mình một chút.
- Tôi cứ trực tiếp...
- Muốn tất cả!
- Phốc...
Oanh Oanh cười ra tiếng.
Ông chủ Châu cũng ngẩng đầu lên, đưa tay xoa xoa nước mắt trong khóe mắt do vừa rồi nghẹn cười mà chảy ra:
- Nhìn xem mới vừa rồi đã làm tôi khẩn trương rồi, ông nói sớm đi chứ.
...
Lão già sửng sốt một chút.
Giống là bản thân vừa mới diễn được một nửa.
Mới ý thức được chính mình đã cầm nhầm kịch bản.
Nhưng loại diễn xuất cuộc sống như thế này.
Bạn có muốn tìm đạo diễn cũng không tìm được.
- Ầm!
Châu Trạch đập một phát lên trên bàn gỗ.
Móng tay thuận thế dài ra.
Cái bàn gỗ trực tiếp sụp đổ.
Oanh Oanh siết chặt nắm đấm, trực tiếp xông lên chào hỏi.
- Một con tiểu cương thi mà thôi, cho là thật sự có thể lật được trời sao, ha ha, thật sự coi bản thân là doanh câu tái sinh, Hạn Bạt sống lại à?
- ... - Châu Trạch.
Ông chủ Châu đột nhiên có cảm giác lão già thực sự có thể đi coi bói đấy.
Bởi vì chính anh cũng không nhịn được muốn vỗ tay cho ông ta.
Cái miệng này.
Chính là một cái miệng được khai quang nha!
Đối mặt với Oanh Oanh khí thế hung mãnh, lão già lật bàn tay một cái, một lá bùa màu đen được ông ta giật ra, dường như ông ta cảm thấy có chút phỏng tay, chỉ dùng đầu ngón tay để cầm lấy, sau đó thuận thế quăng về phía Oanh Oanh.
- Ông!
Lá bùa màu đen trực tiếp bay thẳng về phía Oanh Oanh.
Lúc này, trong đôi mắt Oanh Oanh tản ra một luồng ánh sáng màu vàng lộng lẫy.
Lá bùa tự bốc cháy ngay giữa chừng.
Đến lúc đến trước mặt Oanh Oanh.
Chỉ còn lại một ít tro bụi bay tán loạn.
Lúc này, lão già đã trợn trừng mắt.
Ở trong tầm mắt của ông ta.
Nhìn thấy quả đấm của Oanh Oanh đang không ngừng phóng đại, phóng đại, lại phóng đại...
- Ầm!
Lão già bị một quyền đập bay ra ngoài.
Tuy nói ông ta không có cơ thể, bây giờ chẳng qua chỉ là một luồng vong hồn, có chút giống với quỷ tu, nhưng trên nắm tay của Oanh Oanh bao trùm bởi sát khí, cũng là rất kinh khủng.
Lão già bò dậy lần nữa.
Cơ thể vặn vẹo một trận.
Thật lâu mới có thể nắn bóp bản thân lại cho ra dáng vẻ con người một lần nữa.
Ông ta hơi nghi hoặc một chút mà nhìn chằm chằm vào Oanh Oanh.
Kinh ngạc hô:
- Không đúng, tuổi của cô có chút không đúng, cũng không đúng, niên đại đúng mà, không đúng, không thể nào, không thể nha...
Cây có vòng tuổi, thật ra thì cương thi cũng có, thông thường nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cương thi tuổi càng lớn, sẽ có ý nghĩa là nó thời gian tu luyện càng dài, tự nhiên cũng có nghĩa là càng mạnh.
Tuổi tác của Oanh Oanh cũng chỉ hai trăm năm, một điểm này, bị lão già đã nhìn ra, cho nên trước đó ông ta mới có thể tự tin như vậy.
Nhưng bởi vì quan hệ của Oanh Oanh với Châu Trạch và di sản của Hạn Bạt, đã sớm không thể dùng cái gọi là vòng tuổi để phán đoán thực lực nữa rồi.
Oanh Oanh xuất thủ.
Châu Trạch cũng không ngừng lại.
Nói thật.
Khoảng thời gian này, bởi vì chuyện của đội chấp pháp chuyện, đã khiến cho ông chủ Châu đã rất lâu không được thả lỏng tay chân rồi, ở cái nơi này, ở trong cái thôn nhỏ này, chẳng khác gì là một cái kết giới tự nhiên, bọn họ vốn là một đám người bị vị bà bà kia phong cấm ở nơi này, cũng vì vậy, ông chủ Châu cũng có thể chơi bời một cách thoải mái ở nơi này!
Trong con ngươi.
Hào quang màu đen trong nháy mắt trở nên nồng đậm.
Khí tức trên người bắt đầu nhanh chóng thay đổi.
Ngay sau đó.
Màu đen trong ánh mắt bắt đầu lắng đọng xuống.
Thế nhưng loại khí tức điên cuồng làm cho người ta run rẩy lại trở nên hơn đậm đà!
- Anh… Anh… Anh…
Tay của lão già chỉ vào Châu Trạch.
Mặt đầy khiếp sợ.
Sau một chớp mắt.
Châu Trạch đã xuất hiện ở trước mặt của ông ta.
Móng tay trực tiếp đâm vào cơ thể của lão già, tất cả mọi chuyện, đều quá nhanh, hẳn là lão già vẫn còn rất nhiều thủ đoạn khác, nhưng đều không kịp sử dụng.
Nói chính xác.
Đây vốn là một trận nghiền ép.
Linh hồn lão già bắt đầu từ từ vặn vẹo, từ từ tách rời.
- Tôi chỉ là một bộ đầu.
Châu Trạch lộ ra nụ cười với lão già kia.
Đầu ngón tay quét qua.
- Ầm!
Linh hồn của lão già nổ tung!
Hô...
Quá đã.
Ông chủ Châu không lui khỏi trạng thái nửa gương mặt, mà tiếp tục đi vào trong thôn.
Anh phải cảm ơn lão già đã nói cho anh biết trong thôn có ba quy tắc này, chuyện này quả thật là tiết kiệm được rất nhiều rất nhiều phiền phức.
Nếu không.
Có lẽ ông chủ Châu đã thật sự nhai chocolate dùng bóng lưng đi chụp hình rồi.
Một giây biến thành Thần bài, gần như là không thực tế giống như việc đọc mấy quyển sách thành công là đã có thể thành công vậy.
Oanh Oanh cùng với ở Châu Trạch sau lưng.
Một nam một nữ.
Một chủ một người hầu.
Trên người đều tản ra sát khí cương thi cực kì đậm đặc.
Vốn là Thiên gia thôn bị băng tuyết bao phủ.
Trở nên càng lạnh hơn.
Phía trước.
Xuất hiện một lão thái bà bán mì oden.
Ở mùa đông này, một cái xe nhỏ bán mì oden thường đại diện cho một loại ấm áp và hưởng thụ khiến cho người ta khó lòng quên được.
Trên xe của lão thái bà còn có bày một bàn cờ tướng, trên đó là một thế trận chết.
Hiển nhiên.
Lão già trước đó đánh cuộc xúc xắc, so sánh với lão thái bà này, thứ đánh cược là một ván cờ dang dở.
Đều là trò lừa bịp rất thường gặp trên đường phiêu bạt giang hồ, chung quy là vẫn có thể hấp dẫn không ít người ngừng chân ghé xem, tất cả mọi người đều biết rõ bên trong ẩn giấu huyền cơ, nhưng lại đều tình nguyện chiếm một chỗ trống để xem.
Bạn cần đăng nhập để bình luận